- Linh Phong mặc dù mạnh mẽ nhưng là Tiềm Long phong không sợ.
Bạch Khinh Ngữ cao giọng nói, chuyện cho tới bây giờ, nàng không đồng ý cũng phải đồng ý đây là vấn đề tôn nghiêm của một võ phong, dù là đây vụ đánh cược chắc chắn sẽ thua.
- Nhưng đến Linh Phong huấn luyện bảy ngày, mà ở Tiềm Long phong chỉ huấn luyện có một ngày, tính công bằng trong đó làm sao có thể đảm bảo được chứ? Dù sao đệ tử Tiềm Long phong có thể không thích ứng được phương thức huấn luyện của Linh Phong.
- Điều này cũng dễ xử lý thôi, huấn luyện lần này coi như hai phong chúng ta giao lưu đi, đến lúc đó mời Thần Võ phong, Thiên phong, Phượng Minh phong các trưởng lão của các phong đến Linh Phong ta xem như trọng tài, thời gian tu luyện ở Linh Phong ta đổi thành một ngày, để đề phòng kết cục bất phân thắng bại, cuối cùng song phương lựa chọn một người thi đấu thêm một trận, đương nhiên, nếu tất cả hai mươi điểm đều thuộc về một phong thì trận đấu cuối cùng cũng không cần thiết nữa.
Lúc này Vệ Thanh Ngọc cao giọng nói, loại chuyện xấu mặt này, càng nhiều người, hiệu quả càng tốt, có thể khiến cho Bạch Khinh Ngữ mất mặt trước các trưởng lão của các phong tại sao nàng ta không làm chứ.
- Vệ Thanh Ngọc, ngươi nhất định phải làm như thế sao?
- Sao thế, nếu như Bạch Phong Chủ không bằng lòng thì quên đi, ta cũng không ép buộc, chỉ đẩy mạnh quả trình huấn luyện của các đệ tử mà thôi, một trưởng lão như ta đã bằng lòng bỏ ra năm vạn tích phân, Bạch trưởng lão thân làm Phong Chủ, cũng không bằng lòng làm như thế, có thể thấy được Tiềm Long phong quả thực sa sút rồi.
Vệ Thanh Ngọc không thèm để ý nói, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Phong chủ.
Bạch Khinh Ngữ hai tay hơi nắm chặt, sắc mặt hơi trắng bệch, trong đôi mắt mê người có sự quật cường cùng khuất nhục, một võ phong lớn như thế, đặt ở trên vai nàng, ở bên trong học phủ, nữ trưởng lão thì ghen ghét nàng, nam trưởng lão thì có ý nghĩ khác, không có bất kỳ người nào bằng lòng giúp nàng.
Giống như tình huống hôm nay, nàng có thể không đồng ý được sao? Hôm nay không đồng ý, ngày mai chuyện này sẽ truyền khắp toàn bộ học phủ, qua một thời gian ngắn, ở trên đại hội của Thiên phủ sẽ có trưởng lão nhắc tới chuyện thủ tiêu sự tồn tại của Tiềm Long phong.
Lý do, rất đơn giản, một võ phong, ngay cả dung khí tiếp nhận khiêu chiến của võ phong khác cũng không có, võ phong như vậy làm gì có tư cách tồn tại chứ? Thua không đáng sợ, đáng sợ là ngay cả tôn nghiêm cơ bản của võ phong cũng không có.
Huống chi, loại khiêu chiến này cũng không có chỗ nào cưỡng từ đoạt lý, Vệ Thanh Ngọc đã nói rất rõ ràng, nàng ta bỏ ra ít nhất năm vạn tích phân, nói thật, không phải người ta khinh người quá đáng, muốn trách thì trách bản thân ngươi không có bản lĩnh.
Mà lần này chuyện muốn tham gia vào Tứ viện giao lưu hội là do Bạch Khinh Ngữ ngươi tự nói ra, chứng tỏ ngươi cho rằng Tiềm Long phong có tư cách tham gia, đã có tư cách thì Linh Phong khiêu chiến quả thực cũng không có gì quá phận cả.
Đây là dương mưu, Bạch Khinh Ngữ căn bản không có lựa chọn nào khác.
- Được thôi, ta đồng ý!
Bạch Khinh Ngữ gằn từng chữ, nghiến chặt hàm răng, loại khuất nhục này khiến nàng muốn khóc, nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử hai mươi bảy tuổi, cho dù tu vi nghịch thiên, nàng cũng còn lâu mới có đạt đến trình độ chèo chống được một võ phong.
- Bạch trưởng lão quả thật rất quyết đoán!
Vệ Thanh Ngọc cười nói, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy đắc ý, chính là cảm giác này, nàng ta cực kỳ ưa thích, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Bạch Khinh Ngữ, nàng ta càng cao hứng, nàng ta là nữ tử có năng lực đỉnh cấp, từ đệ tử đến trưởng lão, vẫn luôn là sự tồn tại chúng tinh củng nguyệt.
Thế nhưng, từ khi Bạch Khinh Ngữ quật khởi, người nào cũng so sánh nàng ta với Bạch Khinh Ngữ, một tiện nhân đê tiện thôi thôi, ngoại trừ lớn lên phóng đãng hơn nàng ta một chút thì có cái gì tốt nữa đâu chứ.
Một đám nam nhân nam nhân, mị lực của nàng ta há lại vẻn vẹn chỉ dùng bề ngoài để tóm lược sao, nhưng nếu các ngươi đã cảm thấy Bạch Khinh Ngữ cực kỳ ưu tú, được thôi, ta sẽ ép nàng ta không có đường đi, cuối cùng tiếp nhận đến Vệ gia, mỗi ngày để cho mười nam nhân vấy bẩn nàng, đến lúc đó nàng ta rất muốn biết, những nam nhân này có còn sẽ coi nàng là nữ thần nữa không.
Hai người dùng ký ức thủy tinh ghi lại tiền đặt cược, mỗi bên lưu lại một phần xem như bằng chứng, ngay sau đó chờ các đệ tử đến.
Trong lòng Bạch Khinh Ngữ có chút tâm thần bất định, mặc dù nàng không cho rằng Tiềm Long phong sẽ thắng được, nhưng trong lòng vẫn hy vọng may mắn.
Vệ Thanh Ngọc đã tính trước rồi, thời điểm tân sinh giao lưu hội, nàng ta cũng nhìn thấy, ba người mới thực lực quả thật không tệ, nhưng đây chẳng qua là sức chiến đấu, tư chất lại là một chuyện khác, loại huấn luyện này, không chỉ bao quát thể chất, còn có ngộ tính bồi dưỡng, điều tiết khống chế nguyên lực vân vân.
Tư chất phế phẩm. . . Hoàn toàn không có gì đáng xem.
Rất nhanh, một bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt hai người, lúc này Vệ Thanh Ngọc nở nụ cười:
- Cũng không biết là Vệ Đông hay là Sở Thắng, xem ra hai người này gần đây có chút tiến bộ, vậy mà chỉ dùng hai mươi ba phút đồng hồ! Mười điểm, Linh Phong chúng ta lấy được chắc rồi . . . Làm sao có thể!
Lời nói của Vệ Thanh Ngọc đột nhiên chuyển biến, hai mắ Bạch Khinh Ngữ lộ ra vẻ mừng rỡ, là phục sức của Tiềm Long phong, là ai? Là hắn, nhất định là hắn!
Tốc độ của Diệp Phàm rất nhanh, đương nhiên, đây là do hắn đang mặc Trọng Thạch Giáp một ngàn cân, bằng không sẽ còn nhanh hơn nữa, bất luận lúc nào, Diệp Phàm đều lấy huấn luyện chân chínhlàm chủ.
Vèo vèo vèo, thân hình Diệp Phàm hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt Vệ Thanh Ngọc và Bạch Khinh Ngữ, Bạch Khinh Ngữ không khỏi thở dài một hơi, chí ít mở đầu, gia hỏa này vào thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy.
- Vệ trưởng lão, ngại quá mười điểm này thuộc về Tiềm Long phong ta rồi!
Bạch Khinh Ngữ không khách khí nói, vừa rồi lại bị Vệ Thanh Ngọc làm cho cực kỳ chật vật, hiện tại có thể buông lỏng, nàng không hề có ý từ bỏ, nữ nhân mà, không tính toán chi li mới lạ đấy.
Bạch Khinh Ngữ cũng không phải quả hồng mềm mặc người nhào nặn.
Sắc mặt Vệ Thanh Ngọc có chút khó coi, chỉ hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ là trận đầu thôi mà, đệ tủ Linh Phong chưa quen đường rất bình thường, chờ coi đi.
Thời gian chậm rãi qua đi, Vệ Đông và Sở Thắng lần lượt đi đến, nhưng bị ánh mắt của Vệ Thanh Ngọc nhìn không dám ngẩng đầu, ba mươi phút sau, mọi người đến trong vòng thời gian quy định, khiến cho đám người không ngờ tới là Tiềm Long phong rõ ràng ưu tú hơn Linh Phong không ít.
Đệ tử Linh Phong gần như đều rất mệt mỏi mà dưới tiết tấu cố ý của Diệp Tàn cùng Diệp Quỷ, tiêu hao phần lớn thể lực, điều này khiến Vệ Thanh Ngọc không ngừng nhíu mày.
- Có vài người ngoài miệng nói rất hăng, nhưng công phu trên tay cũng không được tốt lắm!
Diệp Tàn nhìn đám đệ tử cười nhạt nói, không phải đám các người trâu bò lắm sao, bây giờ đã sáng mắt ra chưa!
Đệ tử Linh Phong nghe vậy gương mặt tràn đầy tức giận, nhưng không mở miệng phản bác, thua chính là thua, tìm lý do bao biện, chỉ cần ở phần huấn luyện sau đó thắng là được rồi, những cái này không tính là gì cả.
Bạch Khinh Ngữ và Vệ Thanh Ngọc thông báo chuyện tiền đặt cược lập tức phần lớn các đệ tử đều hơi kinh ngạc, không ngờ tới một lần tu hành thôi vậy mà cược lớn như vậy, mười vạn tích phân, nếu ai giành được, vậy thì hoàn toàn không cần lo lắng tài nguyên tu luyện.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động hiện tại hắn một mình phụ trách đan dược của năm người nói thật, có rất nhiều dược hiệu tốt hơn đan dược, chỉ là hắn không có tích phân mà mua, nếu như giành được mười vạn tích phân này, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là phần cửa cải lớn.
- Cho nên, hành vi nhường vừa rồi, ta không cho phép xuất hiện lần thứ hai!
Vệ Thanh Ngọc có ý riêng nói.
Diệp Phàm nghe vậy thiếu chút bật cười, nhường sao? Chỉ bằng mấy mặt hàng này? Muốn nhường, thì cũng là chúng ta nhường mới đúng!
Nhưng chỉ một trận giao lưu đã hoàn toàn đổi mới quan niệm của Diệp Phàm đối với từ vô sỉ này.
- Cô cô yên tâm, kế tiếp, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm loại sai lầm này.
Vệ Đông cao giọng nói, đệ tử khác cũng nhao nhao đáp lời, đương nhiên, cũng có một đệ tử khác có chút xấu hổ, nói thế nào, da mặt hắn còn chưa đủ dày.