Chỉ thấy trong hình ảnh, Vệ Lâm và Đông Hoàng Thiến Thiến đã bắt đầu quấn quýt lấy nhau, mặc dù y phục vẫn còn, nhưng cũng lộ ra không ít xuân quang, hơn nữa tin tưởng sau đó không lâu sẽ càng táo bạo hơn.
Không thể không nói, không ít đệ tử đều bị hình ảnh này hấp dẫn sự chú ý, Diệp Tàn và Diệp Quỷ kỳ quái nhìn Diệp Phàm.
- Tiểu bối, ngươi còn không ngừng tay!
Vệ Thanh Ngọc phẫn nộ quát.
- Lần trước ta đã nói qua, tích phân của ta và lãi tổng cộng là hai ngàn tích phân bồi thường cho ta thì ký ức thủy tinh trả lại cho các ngươi, nếu không thì, ngày mai toàn bộ người trong Thiên phủ đều có thể thưởng thức hoạt xuân cung của đệ tử Vệ gia, còn có dáng vẻ buồn nôn của tên thất bại nào đó nữa.
Diệp Phàm lạnh nhạt nói, Vệ Thanh Ngọc nhìn thấy hình ảnh hai người đã bắt đầu cởi y phục, lúc này vung ra một Tích Phân Bài.
Diệp Phàm tùy ý nhận lấy, ngược lại ném trở về, nói tiếp:
- Ta đã cho Vệ Đông thời hạn mười ngày, mười ngày đã sớm trôi qua, bây giờ là ba vạn tích phân.
- Tiểu bối, ngươi đừng có khinh người quá đáng!
Trên người Vệ Thanh Ngọc hiện lên một tia sát ý.
Diệp Phàm bất đắc dĩ nhún vai:
- Không đưa cũng không cần gấp, ta tin là nếu như mười tích phân một lần xem thì không ít đệ tử ở Thiên phủ sẽ rất có hứng thú, ba vạn tích phân, rất dễ dàng kiếm được.
- Được, được lắm, ba vạn tích phân, giao ký ức thủy tinh cho ta.
Vệ Thanh Ngọc cao giọng nói, đồng thời lần nữa ném lệnh bài cho Diệp Phàm, Diệp Phàm không khách khí viết ba vạn trên lệnh bài của nàng ta, sau đó tắt hình ảnh kia đi, ký ức thủy tinh và lệnh bài cùng ném trả cho Vệ Thanh Ngọc.
- Hợp tác vui vẻ, hy vọng lần sau còn có cơ hội.
Diệp Phàm hài lòng nói.
- Phách lối cần có thực lực, không có thực lực mà phách lối, cuối cùng sẽ chết cực kỳ thảm, tiểu bối, ba vạn tích phân này, có lúc ngươi sẽ phải phun ra thôi.
Vệ Thanh Ngọc lạnh giọng nói.
- Ta có nôn ra hay không thì ta không biết, ta chỉ biết ai ăn đồ của ta thì phải phun ra cả gốc cả lãi, bốn mươi tấm huy chương đổi lấy ba vạn tích phân, không hề lỗ vốn.
Bản lĩnh chọc giận người khác của Diệp Phàm chắc chắn đứng đầu, Vệ Thanh Ngọc chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều lời, nói nhiều cũng chỉ tự rước lấy nhục.
Sau chút chuyện xen ngang này, sắc mặt Vệ Thanh Ngọc khôi phục lại sự bình tĩnh, nói tiếp:
- Mặc dù đệ tử của Tiềm Long phong vô lễ, nhưng lần này tới là vì toàn bộ Thiên phủ, cũng là vì truyền thừa của Tiềm Long phong, dù sao Thiên phủ tồn tại Cửu Phong đã lâu, ta cũng không muốn nhìn thấy Tiềm Long phong biến mất.
- Cho nên vẫn thực lòng giúp đỡ, Bạch trưởng lão, việc cùng nhau tu luyện ngươi hẳn là không có ý kiến gì chứ, đương nhiên, nếu như Phong chủ Tiềm Long không chịu cầu tiến, vậy cứ coi như ta chưa nói gì cả.
- Tốt thôi, nếu như Vệ trưởng lão suy nghĩ cho Tiềm Long phong ta như vậy, thân làm Phong Chủ, sao ta có thể cự tuyệt được chứ, mời đi!
Bạch Khinh Ngữ cao giọng nói, sau đó mở cửa lớn của Truyền công trường ra, đệ tử của Linh Phong dưới sự dẫn dắt của Vệ Thanh Ngọc mà nối đuôi nhau xông vào.
Tiến vào Truyền công trường, có người nhịn không được mà giễu cợt nói:
- Đây chính là truyền công trường của Tiềm Long phong sao, cực kỳ thô sơ.
- Tiềm Long phong ấy, chỉ có mấy người như vậy, các ngươi có thể trông cậy vào điều gì chứ, chẳng lẽ còn có thể so sánh với Linh Phong chúng ta sao?
- Cái nơi không ra hồn này, mà người lại cực kỳ hung hăng, nhưng cũng chả có bản lĩnh gì, chỉ được cái nói gì giỏi thôi.
- Ha ha, ngươi cũng quá đề cao bọn hắn rồi, không thể không nõi, nữ nhân của Tiềm Long phong mặc dù ít, nhưng lại rất chất lượng . . .
Lúc đám người đang bàn luận, Bạch Khinh Ngữ và Vệ Thanh Ngọc đã dừng lại, lúc này tất cả mọi người yên lặng.
- Vệ trưởng lão, nếu là cùng nhau tu hành, không biết nên tu hành thế nào đây?
Bạch Khinh Ngữ bình tĩnh nói.
- Nếu đã đến Tiềm Long phong, đương nhiên sẽ tuân theo phương thức tu hành của Tiềm Long phong rồi, nội dung tu hành hôm nay do ngươi quyết định, thực ra ta cũng rất tò mò, với sân huấn luyện đơn sơ như vậy Bạch trưởng lão làm sao có thể huấn luyện được những đệ tử “ưu tú như vậy.
Vệ Thanh Ngọc nghe vậy lúc này cười nói:
- Ta cũng muốn học hỏi kinh nghiệm! Bạch trưởng lão, không cần bởi vì chúng ta không phải là đệ tử Tiềm Long phong mà đối xử khác biệt đâu, toàn bộ mọi người đều tuân theo chung một cường độ huấn luyện.
- Nếu đã như vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh.
Nói xong nàng vung tay phải ra, từ trong giới chỉ xuất hiện mười lăm bộ Phong Thạch Giáp.
Lần này đệ tử Linh Phong tới có tổng cộng mười người, đều là nhất tinh đệ tử và nhị tinh đệ tử, dù sao Tiềm Long phong không có tam tinh đệ tử, Vệ Thanh Ngọc cũng không dẫn tam tinh đệ tử tới.
- Ở đây Phong Thạch Giáp có bốn bộ một ngàn cân, năm bộ tám trăm cân, sáu bộ bốn trăm cân, Tiềm Long phong của chúng ta đơn sơ, cũng rất chật hẹp, chỉ có thể dựa vào Phong Thạch Giáp để nghiền ép tiềm chất của đệ tử, Diệp Phàm, Đại Lực, hai người các ngươi mặc Phong Thạch Giáp một ngàn cân, Diệp Quỷ Diệp Tàn, các ngươi mặc tám trăm cân, Huân Y, ngươi mặc bốn trăm cân.
Thanh âm của Bạch Khinh Ngữ rơi xuống, Đại Lực dưới sự giúp đỡ của Diệp Phàm thu hồi Bát Hoang côn, lúc này mấy người cùng mặc Phong Thạch Giáp lên người.
-Thực lực của đệ tử Linh Phong ta không hiểu rõ lắm, Vệ trưởng lão tự phân phó bọn họ mặc vào đi!
Bạch Khinh Ngữ cao giọng nói.
Vệ Thanh Ngọc nghe vậy khẽ gật đầu, ngay sau đó cao giọng nói:
- Vệ Đông, Sở Thắng, hai người các ngươi mặc Phong Thạch Giáp một ngàn cân, Vương Ninh, Vương Đồng, Tiêu Vân các ngươi mặc Phong Thạch Giáp tám trăm cân, Trầm Lạc Lạc, Đổng Thâu, Hoa Xán, Ngô Linh, Trương Khôn năm người các ngươi mặc bốn trăm cân.
Đúng vậy!
Lúc này mười tên đệ tử kia mặc xong Phong Thạch Giáp chỉ là trên mặt mấy người vô cùng thoải mái, Vệ Đông cao giọng nói:
- Chỉ có nặng một ngàn cân, quá nhẹ.
- Vệ Đông ca, ngươi đừng nói nữa, ta đây chỉ có tám trăm cân, nếu không hai ta đổi cho nhau, không có chút hiệu quả tu luyện gì cả.
Vương Ninh cười nói.
- Ta đây bốn trăm cân cũng không thèm nói gì đây.
Trầm Lạc Lạc nghe vậy có chút dí dỏm nói, mười người này đều là cường giả đỉnh cao của Linh Phong, dù sao có thể từ trong mấy ngàn người của Linh Phong bộc lộ hết tài năng, tư chất không cần phải nói nhiều.
Hơn nữa cũng là đệ tử gia tộc, từ bé đều được dùng dược vật quý hiếm bồi dưỡng thân thể, ít nhiều gì cũng đã tu luyện qua công pháp luyện thể, đương nhiên, công pháp luyện thể của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là Nhân giai, hơn nữa còn không tu hành sâu.
Nếu so bên trong thì mặc dù Diệp Phàm không có bao nhiêu tài sản, nhưng cũng mạnh hơn những gia tộc này nhiều, đan dược trên tay Diệp Phàm, phối liệu mặc dù không quý báu lắm, nhưng lại có rất nhiều phương thuốc dân gian và cách thức luyện dược, cũng chỉ tuyệt đỉnh gia tộc Trung Linh Cảnh mới có.
Đó là do các thiên tài mạnh hơn một cấp như Vương Hàn, Vệ Linh Linh không có hứng thú tới, nếu không thì đội hình càng thêm mạnh mẽ.
Trong mười người bàn về thực lực, Tiêu Vân mạnh nhất, nhưng bàn về sức mạnh, Vệ Đông còn mạnh hơn một bậc, ngoài miệng nói thoải mái, thời điểm đao thật thương thật, không qua loa.
Diệp Phàm nhìn đấm đệ tử Linh Phong không bằng rắm thúi này trong lòng có chút đồng tình, các ngươi e là không biết đến thủ đoạn chỉnh người của Bạch Khinh Ngữ rồi.
Quả nhiên, những người này tùy tiện nói khiến cho tâm trạng Bạch Khinh Ngữ rất khó chịu, kế hoạch vốn chuẩn bị để huấn luyện lại bị nàng rút lại, các ngươi thấy thoải mái dễ dàng đúng không, được lắm, lát nữa để các ngươi khóc không ra nước mắt!
- Trạm thứ nhất, Long Bộc, nam nhân dựng ngược trồng cây chuối đi qua, nữ nhân nhảy cóc đi qua! Thời hạn nửa canh giờ!
Thanh âm của Bạch Khinh vang lên, lập tức, phần lớn Thiên chi kiêu tử đang ung dung thoải mái ngây người tại chỗ... dựng ngược trồng cây chuối đi qua sao?
Nơi này cách Long Bộc ít nhất cũng một ngàn mét, ở giữa còn gần như không có đường, rất nhiều nơi đều phải nhảy qua, huống chi còn là xuống núi, sơ ý một chút là ngã ngay.
Mà ngã xuống thì quá vô dụng rồi!