Lúc này Bạch Khinh Ngữ ra hiệu cho đám người ngừng tu luyện, ngay sau đó dẫn theo đám người Diệp Phàm cùng đi ra ngoài.
Chỉ thấy Vệ Thanh Ngọc một thân một mình đứng trên cành cây của một cây đại thụ, dưới tàng cây, còn có không ít đệ tử Linh Phong đệ tử vô cùng khinh thường nhìn đám người Diệp Phàm.
- Bạch trưởng lão, nghe nói ngươi lấy tương lai của Tiềm Long phong ra làm tiền đặt cược, để những đệ tử này của ngươi có tư cách tham gia Tứ viện giao lưu hội, Linh Phong chúng ta từ trước đến nay đều dìu dắt các võ phong khác, điều kiện huấn luyện của Tiềm Long phong quá kém, cho nên đặc biệt đến đây yêu cầu đệ tử Tiềm Long phong cùng nhau đi tới Linh Phong tu hành.
Vệ Thanh Ngọc lạnh nhạt nói.
Đối với Bạch Khinh Ngữ, Vệ Thanh Ngọc vẫn luôn tỏ ra khó chịu, ngày thường không tìm được cơ hội làm khó nàng, lần này lại có cơ hội tốt như vậy, nàng ta đương nhiên phải nắm chắc.
Cái gì mà cùng nhau tu hành chứ, đơn giản là vả mặt Tiềm Long phong mà thôi, nhưng nàng ta lại lấy lý do giúp đỡ Tiềm Long phong mà mời Tiềm Long phong đến Linh Phong, nếu như Tiềm Long phong cự tuyệt, chỉ có thể nói Tiềm Long phong tự ti.
Dù sao ai cũng biết, Linh Phong tu luyện quả thực mạnh hơn Tiềm Long phong rất nhiều.
Đây là dương mưu, mặc kệ Bạch Khinh Ngữ tiếp nhận hay cự tuyệt, Vệ Thanh Ngọc đều có cách nhục nhã nàng.
Bạch Khinh Ngữ nghe thấy vậy đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nàng không phải là loại người thích gây chuyện, dù sao Tiềm Long phong cũng chỉ có một mình chèo chống, mỗi bước đi của bản thân đều vô cùng khó khăn, gây thù chuốc oán chỉ khiến tình hình của nàng càng thêm tồi tệ hơn mà thôi.
Nhưng Vệ Thanh Ngọc lại chỉ vì người khác đánh đồng nàng với mình mà giận chó đánh mèo, cho dù Tiềm Long phong không muốn gây phiền toái, phiền phức cũng sẽ không ngừng tự tìm đến.
- Đa tạ lời mời của Vệ trưởng lão mời, ngày mai chúng ta sẽ đến Linh Phong tu hành.
Bạch Khinh Ngữ khách khí nói.
- Cần gì phải ngày mai, hôm nay có thể cùng nhau tu hành, vì sợ Bạch trưởng lão cảm thấy ngại ngời nên ta đặc biệt dẫn hai mươi đệ tử thực lực bình thường tới Tiềm Long phong tu hành một ngày, như thế ngày mai các ngươi đến chỗ chúng ta tu hành một tuần cũng xem như là không ai nợ ai, không phải sao?
Vệ Thanh Ngọc lạnh nhạt nói tiếp, một ngày đổi một tuần, nhìn bề ngoài có vẻ như Vệ Thanh Ngọc suy nghĩ cho Bạch Khinh Ngữ, rộng lượng trợ giúp, trên thực tế là Vệ Thanh Ngọc đang nhục nhã Bạch Khinh Ngữ.
Thời gian một tuần đủ để khiến Tiềm Long phong nhục nhã mấy lần, nhưng cũng khiến cho đám người Diệp Phàm không tu hành được bao nhiêu, dù sao mục tiêu chủ yếu vẫn là nhục nhã Tiềm Long phong, nàng ta cũng không có ý định thực sự để cho đám người Diệp Phàm ở lại Linh Phong tu hành.
Bạch Khinh Ngữ nghe thấy vậy sắc mặt không khỏi hơi trầm xuống, rõ ràng là nhằm vào Tiềm Long phong, hơn nữa còn khiến cho Vệ Thanh Ngọc có được thanh danh, đạt được mục đích, mà Tiềm Long phong lại không có được lợi ích gì.
Hết lần này tới lần khác Vệ Thanh Ngọc lại nói năng đường đường chính chính như vậy.
- Trưởng lão, hay là thôi đi, tu hành ở Tiềm Long phong một ngày, không chừng tu vi của ta sẽ giảm xuống một bậc đấy.
- Trưởng lão ngươi cho người khác mặt mũi, nhưng bản thân Tiềm Long phong tự ti, không dám đến Linh Phong của chúng ta, quay về thôi, cái gì mà trưởng lão trẻ tuổi nhất chứ, nhát gan như chuột.
Những đệ tử này cũng là đệ tử của Linh Phong người nào người nấy đều là nhân vật thiên tài trong các gia tộc mạnh mẽ ở Thiên phủ, đối với thân phận trưởng lão của Bạch Khinh Ngữ cũng không hề tôn trọng chút nào.
- Cô cô, đệ tử Tiềm Long phong chỉ có năm người, người nào cũng đều là phế vật, có gì mà phải giao lưu đâu chứ.
Giọng nói của Vệ Đông vang lên.
Đám đệ tử nhao nhao đáp lời.
Bạch Khinh Ngữ lập tức tức giận đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, mặc dù tức giận nhưng nàng đường đường là Phong Chủ, nếu như xuất thủ với một đám đệ tử, đến lúc đó những gia tộc này không biết sẽ hãm hại nàng như thế nào.
Đây cũng là nỗi bi ai của kẻ yếu mặc dù tư chất của nàng nghịch thiên, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, ở trong Thiên phủ không có chỗ nương tựa, nếu không phải có sự đè ép của Dương Thương, Tiềm Long phong đã sớm không còn nữa rồi.
- Ôi, đây không phải Vệ Đông lần trước bị ta đánh thành cẩu đó sao? Sao thế, bại tướng mà cũng dám nói người khác là phế vật hả?
Thanh âm của Diệp Phàm vang lên, trong lòng cười lạnh, bản thân trong khoảng thời gian này bị Bạch Khinh Ngữ huấn luyện không có thời gian tìm con hàng này, con hàng này vậy mà tự mình đưa tới cửa.
- Linh Phong thực sự không hổ là Đại Vũ phong của Thiên phủ chúng ta, có thể nuôi dưỡng được chó cắn người đấy.
- Diệp Phàm, ngươi muốn chết sao!
Vệ Đông nghe vậy không khỏi phẫn nộ quát, một tháng trước hắn ta quả thật bị Diệp Phàm đánh bại, nhưng một tháng qua, gia tộc tiến hành đặc huấn cho hắn, tu vi từ Nhập Cương tứ trọng tăng lên Nhập Cương ngũ trọng.
Thực lực đã sớm không giống trước, hắn ta vừa vặn đáng muốn đấu với Diệp Phàm một trận, rửa sạch nỗi nhục nhã.
Các đệ tử khác của Linh Phong sắc mặt khó coi nhìn Diệp Phàm.
Vệ Thanh Ngọc khẽ chau mày, ngay sau đó lạnh nhạt nói:
- Bạch Khinh Ngữ, đệ tử của ngươi đều không có giáo dưỡng như vậy cả sao?
- Diệp Phàm, Linh Phong ở Thiên phủ này không có giáo dưỡng, ngươi phải có giáo dưỡng, nghe thấy không?
Bạch Khinh Ngữ nghe vậy không khỏi xoay người lạnh nhạt nói.
Diệp Phàm nở nụ cười, cô nàng này cũng không phải đèn cạn dầu:
- Phong chủ giáo huấn đúng, là ta quá thành thật, ta nhận sai!
Nói xong Diệp Phàm nhìn về phía đám đệ tử Linh Phong, cao giọng nói:
- Ngại quá, vừa rồi nói các ngươi là cẩu, ta không nên thành thật như vậy, các ngươi quả thực không phải là cẩu.
Chững chạc đàng hoàng nhận lỗi, khiến cho Bạch Khinh Ngữ thiếu chút nữa bật cười, không thể không nói, cách làm hôm nay của Diệp Phàm khiến cho nàng nhẹ lòng, đương nhiên, làm như vậy tất nhiên sẽ chọc giận đến Linh Phong, đến lúc đó thật sự cùng nhau huấn luyện, nói không chừng sẽ bị nhằm vào.
Nhưng nghĩ đến thực lực biến thái của Diệp Phàm, bị nhằm vào cũng không nhất định là chuyện xấu, đột nhiên tâm trạng của Bạch Khinh Ngư trở nên rất tốt, vẫn luôn bị Vệ Thanh Ngọc gây khó dễ lâu như vậy, nàng cũng không phải là người không biết tức giận, nhưng đệ tử không bằng người ta, không còn cách nào.
Nhưng năm nay . . . Không giống vậy!
Bạch Khinh Ngữ cùng Diệp Phàm kẻ xướng người hoạ, chọc giận Vệ Thanh Ngọc, ngay cả đám đệ tử Linh Phong bọn họ chạy tới đây nhục nhã Tiềm Long phong, chí ít còn chú ý đến mặt mũi, mà Diệp Phàm thì ngược lại trực tiếp mắng bọn hắn một trận.
- Diệp Phàm, ngươi dám bất kính với cô cô như vậy, nhưng có gan đánh với ta một trận không, cho ta nhìn xem, Tiềm Long phong các ngươi có bản lĩnh gì nào.
Vệ Đông trực tiếp cao giọng nói.
Diệp Phàm nghe vậy lộ ra một tia khinh thường:
- Lần này nếu ngươi thua thì phải dùng gì làm tiền đặt cược đây? Quỳ xuống sao? Dù sao thua trận chơi xấu, người Vệ gia các ngươi đều không biết xấu hổ như vậy, ta biết, trước đây vị trưởng lão nào đó lấy lớn hiếp nhỏ, cướp đoạt huy chương của tân sinh, sau đó đệ tử của gia tộc lại đến Tiềm Long phong của chúng ta gây sự giữa ban ngày ban mặt.
- Một phế vật luôn thất bại, ngươi muốn đấu với ta một trận sao, nói thật, quá mất mặt ngươi không xứng!
Diệp Phàm không cho Vệ gia chút mặt mũi nào, hắn lấy ra ký ức thủy tinh, ngay sau đó trực tiếp đặt trước mặt tất cả mọi người, xuân cung đề giữa Vệ Lâm cùng Đông Hoàng Thiến Thiến từ từ được mở ra.
Lúc này Vệ Thanh Ngọc phẫn nộ quát:
- Tiểu bối lớn mật, vậy mà sỉ nhục Vệ gia như thế, hôm nay ta phải cho ngươi một bài học để ngươi biết rõ cái gì gọi là giáo dưỡng!
Nói xong, cả người nàng ta hóa thành một đạo quanh ảnh, lao về phía Diệp Phàm.
- Đệ tử của ta ngươi không có tư cách quản giáo!
Thanh âm của Bạch Khinh Ngữ vang lên, ngăn cản Vệ Thanh Ngọc, song chưởng của hai người chạm nhau trên không trung, nguyên lực nổ tung, ngay sau đó quay trở về vị trí của mình.
- Bạch Khinh Ngữ, ngươi muốn đối đầu với Vệ gia ta sao?
Vệ Thanh Ngọc hừ lạnh nói.
- Uy phong của Vệ gia rất lớn, đường đường là trưởng lão vậy mà lại ra tay với đệ tử của ta ở ngay Tiềm Long phong, chẳng lẽ họ Vệ đúng sao?
Bạch Khinh Ngữ không chút nhượng bộ nói, không muốn gây phiền toái cũng không phải sợ phiền phức. Người khác cũng đã dẫm lên trên đầu, muốn nàng lại lần nữa nhường nhịn, Tiềm Long phong tồn tại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Được, được lắm, ta có ý tốt đến đây mời người của Tiềm Long phong cùng nhau tu hành, nhưng đệ tử của Tiềm Long phong lại nói năng lỗ mãng như vậy...
Lời nói của Vệ Thanh Ngọc còn chưa dứt hết, một tiếng rên rỉ cực kỳ mất hồn vang lên, là ký ức thủy tinh trong tay Diệp Phàm đang phát ra, từ lúc Vệ Thanh Ngọc xuất thủ đến lúc bị nàng đánh lui, Diệp Phàm không hề cử động, hắn tin tưởng Bạch Khinh Ngữ sẽ giúp hắn ngăn cản Vệ Thanh Ngọc.
Cái khác không cần nói, chỉ bàn về tính cách, cũng đã mạnh hơn thanh niên trẻ tuổi không ít rồi.
Đồng thời loại tín nhiệm này khiến cho trong lòng Bạch Khinh Ngữ có chút ấm áp.