- Nếu cảm thấy bản thân không được, vậy thì không nên miễn cưỡng, mục tiêu của ta là huấn luyện các ngươi, cũng không phải là cố ý làm khó dễ các ngươi!
Bạch Khinh Ngữ còn không quên cao giọng nói.
Diệp Phàm đương nhiên hiểu ý của Bạch Khinh Ngữ, nam nhân sao có thể thừa nhận mình không được được, chỉ có hai ngàn sáu trăm cân thôi mà, chịu đựng được.
Bạch Khinh Ngữ có thể nhìn ra được Diệp Phàm thực sự cực kỳ cố gắng hết sức rồi nhưng trên mặt lại vô cùng lạnh nhạt, không ra vẻ dữ tợn, ý chí rất mạnh, hơn nữa cho dù đến tận lúc này thì hắn vẫn chưa dùng nguyên lực để phụ trợ.
Không chỉ Diệp Phàm, ngoại trừ Huân Y thể chất kém một chút, bốn người khác cũng không sử dụng nguyên lực.
- Bắt đầu từ nơi này, chạy xuống dưới phong rồi lại từ dưới phong chạy lên, thời hạn ba giờ, người không hoàn thành, trồng cây chuối ở Truyền công trường một ngày.
Bạch Khinh Ngữ lạnh nhạt nói.
Đám người Diệp Phàm nhìn nhau, ngay sau đó chạy xuống dưới phong.
. . .
Tiến hành đặc huấn không chỉ có Tiềm Long phong, các võ phong khác cũng dành thời gian một ngày để lựa chọn hai mươi thiên tài mạnh mẽ nhất của mỗi phong, ngay sau đó trưởng lão của mỗi phong, Phong Chủ đều bắt đầu tiến hành đặc huấn.
Hoặc là rèn luyện thể chất, hoặc là tăng tu vi, hoặc là dung luyện võ kỹ, dựa vào tình hình riêng của mỗi người mà tiến hành huấn luyện.
Thần Võ phong, Bắc Cung Tuyết giống như một Tinh Linh múa máy trường kiếm trong tay, xung quanh nàng, là các đệ tử Thần Võ phong và Tôn Thái trưởng lão.
- Không tồi, kiếp pháp của Tuyết Nhi đã đạt tới cấp độ cực cao, chỉ bàn về kiếm đạo, trong đám đệ tử nhất tinh cùng nhị tinh, chỉ có Kiếm Tiên Khách mạnh hơn nàng một bậc.
Tôn Thái cười nói, Bắc Cung Tuyết múa kiếm dĩ nhiên không phải là Minh Phượng Kinh Vũ Kiếm, cho dù nàng từ bỏ Diệp Phàm, nhưng vũ kỹ này nàng sẽ không dễ dàng thi triển trước mặt người khác.
Bắc Cung Tuyết múa xong bộ kiếm pháp này, ngay sau đó duyên dáng yêu kiều đứng ở trên đài đấu pháp chắp tay nhìn về phía Tôn Thái.
- Ừm tốt lắm, chỉ vẻn vẹn một tháng, năng lực về các phương diện khác của Tuyết Nhi đều tăng lên không ít, nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là ý chí, Nguyệt Lang, cùng sư muội đối chiến một trận đi.
Tôn Thái nói tiếp.
Lúc này Nguyệt Lang gật đầu, bay vọt tới, đứng trước mặt Bắc Cung Tuyết, cao giọng nói:
- Sư muội, mời!
- Sư huynh, mời!
Bắc Cung Tuyết chắp tay nói, giây tiếp theo, hai bóng dáng đồng thời phát lực đột tiến!
Kiếm pháp của Bắc Cung Tuyết cực kỳ phiêu dật vững chắc, mỗi một kiếm vung ra, đều vừa đúng, thân hình Nguyệt Lang thật sự như một con sói, thân pháp vô cùng huyền diệu, suýt nữa đánh rơi trường kiếm của Bắc Cung Tuyết.
Một khắc sau, Nguyệt Lang tay phải nắm thành nắm đấm, đè trên mặt đất, dùng cả tay cả chân, xoay quanh Bắc Cung Tuyết nhanh chóng xoay tròn, nguyên lực kinh khủng nổ vang, khí tức khát máu lập tức khiến cho linh hồn của Bắc Cung Tuyết có chút run rẩy.
Đang đang đang!
Mấy tiếng vang liên tiếp, trường kiếm của Bắc Cung Tuyết trực tiếp bị đánh bay, móng vuốt của Nguyệt Lang cách cổ họng nàng chỉ có chút xíu.
Sắc mặt Bắc Cung Tuyết hơi trắng bệch, thực lực của nàng thực sự không kém hơn Nguyệt Lang bao nhiêu, nhưng dưới sự uy hiếp trí mạng này cả người nàng đều bị hoảng sợ chi phối.
Nguyệt Lang cảm nhận được Bắc Cung Tuyết run rẩy, chẳng biết tại sao, khiến hắn có chút mê say, nhất là vẻ đẹp thanh tĩnh xinh đẹp trên người thiếu nữ khiến hắn ta dường như chỉ ngửi một hơi cũng có thể khiến hắn thăng hoa.
Bởi vì Ninh Hồng Trần, hắn chưa từng chú ý đến Bắc Cung Tuyết, nhưng lần rung động này, lại khiến hắn ta có ý nghĩ, nếu như cưỡng ép chiếm hữu nữ nhân này, khiến cho nàng hoảng sợ giãy dụa nỉ non trước mặt mình, đây là một chuyện mỹ diệu đến cỡ nào.
Về phần Ninh Hồng Trần, hắn ta là loại người gì, Nguyệt Lang hiểu rõ nhất, chỉ cần có đủ lợi ích, cho dù Vương Văn Phượng, hắn cũng có thể tặng cho mình, huống chi là một nữ nhân vẫn chưa có quan hệ gì với hắn ta.
Trong nháy mắt đè nén tà niệm xuống, sự khát máu trong mắt Nguyệt Lang chậm rãi biến mất, thu hồi tay phải, chắp tay nói:
- Đa tạ!
. . .
Phong đỉnh của Tiềm Long phong đỉnh rất cao, từ trên xuống dưới, khoảng cách có ngàn mét, nếu đi ngàn mét trên đường bằng, đối với đám người Diệp Phàm mà nói cũng không quá khó, nhưng vừa lên núi vừa xuống núi mất tổng cộng hai ngàn mét, thời gian đi là ba canh giờ, độ quá cũng quả thực rất lớn.
Một canh giờ trước, mấy người gần như hao tổn sức lực lắm mới đến được dưới phong, mà hai canh giờ sau, là đường lên phong, ba người Diệp Phàm còn đỡ hơn một chút, mặc dù đã sắp hư thoát, nhưng ý chí đáng sợ giống như sức mạnh cuồn cuộn không dứt.
Nhưng Huân Y và Đại Lực lại kém hơn nhiều, nhất là Huân Y, lực ý chí của bản thân nàng cũng không bằng người khác, cộng thêm nàng là nữ tử, khí lực nhỏ, cho dù nguyên lực mạnh mẽ, nhưng vẫn luôn duy trì một canh giờ, tiêu hao cũng cực lớn.
Mấy người bò tới giữa sườn núi, Huân Y trực tiếp ngất xỉu, Đại Lực cũng nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển.
Lúc này Diệp Phàm quay người lại, đỡ Huân Y lên, nguyên lực lưu chuyển, rất nhanh nàng đã tỉnh lại.
- Diệp Phàm, các ngươi đi lên trước đi, ta không đi được nữa rồi!
Huân Y nói khẽ, âm thầm tự trách bản thân vô dụng.
Đại Lực dưới sự giúp đỡ của Diệp Quỷ và Diệp Tàn đứng lên, có chút lảo đảo.
- Yên tâm, còn có thời gian, chúng ta nhất định có thể, Huân Y, chịu đựng một chút, chỉ cần kiên trì, chúng ta có thể đột phá cực hạn.
Diệp Phàm động viên nói.
- Diệp Phàm, ta biết tình hình của mình, ta sẽ tiếp tục kiên trì nhưng các ngươi đừng chờ ta, nếu không chắc chắn phải trồng cây chuối đấy!
- Trồng cây chuối sao? Có ta ở đây, chúng ta không có khả năng trồng cây chuối được!
Lúc này Diệp Phàm nghe thấy vậy thì cao giọng nói.
Bốn canh giờ sau...
Trên truyền công trường, bốn người Diệp Phàm trồng cây chuối, Huân Y ngại ngùng ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, Bạch Khinh Ngữ biết rõ tình huống của Huân Y, nàng không có tiềm chất luyện thể, cũng không có công pháp luyện thể, cho nên cho nàng đi theo, hoàn toàn là vì rèn luyện lực ý chí lực của nàng, thuận tiện liên lụy đến người nào đó.
Đương nhiên sẽ không bắt nàng trồng cây chuối, chỉ là để cho nàng ở bên cạnh nhận được nguyên lực khô kiệt sau khi tu hành.
- Đại ca, ngươi nói chúng ta không thể nào phải trồng cây chuối mà!
Diệp Tàn cố hết sức nói, lần đầu tiên phát hiện ra đại ca cũng không đáng tin lắm.
Diệp Phàm nghe vậy lúc này sắc mặt đen thui, sông có khúc người có lúc, chuyện này rất bình thường!
Bốn bóng người, Bát Hoang côn của Đại Lực để dưới đất, lúc hắn trồng cây chuối chỉ cần duy trì Bát Hoang côn cân bằng là được rồi, giảm bớt không ít lực, đây cũng là do Bạch Khinh Ngữ cố ý gây nên, dù sao cơ sở của Đại Lực vẫn còn hơi kém.
Ba người Diệp Phàm hoàn toàn khác nhau, Diệp Tàn và Diệp Quỷ tương đương với một ngàn cân trên người, mà Diệp Phàm, hoàn toàn là thêm hai ngàn sáu trăm cân!
Cho dù ngày bình thường bọn họ huấn luyện gian khổ, cũng không đến mức như vậy, Phong Chủ này, không phải là đang chỉnh người ta đáy chứ, hơn nữa Diệp Tàn và Diệp Quỷ đều cảm nhận được bản thân bị đại ca liên lụy.
Tại sao lại thế bởi vì bọn họ là hai tay dựng ngược trồng cây chuối, mà Diệp Phàm là một tay . . .
Bạch Khinh Ngữ chậm rãi đi đến ngồi xổm trước mặt Diệp Phàm một mùi thơm say lòng người xông vào cánh mũi Diệp Phàm, ngay sau đó, Bạch Khinh Ngữ nói khẽ:
- Nếu như không chịu đựng nổi thì nói ngươi sai rồi, ta sẽ để cho các ngươi nghỉ ngơi!
Diệp Quỷ và Diệp Tàn nghe thấy vậy không khỏi hơi sững sờ, nữ nhân quả nhiên đáng sợ, bởi vì trước đó đại ca không tham gia nghe nàng giảng đạo, mà bây giờ lại tìm cách khiến đại ca nhận sau, vấn đề là, hai người bọn họ vô tội mà.
- Phong chủ, ta sai rồi!
Diệp Tàn trực tiếp nói, đùa sao, hắn cũng không ngốc, lúc này ở bên cạnh đại ca là tự tìm khổ cực, huống hồ, thực lực của hắn cũng không biến thái như đại ca.
Diệp Quỷ còn có chút ngơ ngẩn, đang tò mò tại sao Nhị ca đột nhiên kinh hãi, giọng nói của Diệp Tàn đã truyền tới:
- Đây là do đại ca gây ra, ngươi muốn cùng chịu khổ với đại ca sao?
Diệp Quỷ nghe thấy vậy lập tức hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc này dưới ánh mắt vô cùng đau lòng của Diệp Phàm mà lãnh đạm nói:
- Ta sai rồi!
Mặc dù tính cách của hai người không hoạt bát sống động, nhưng đầu óc lại nhạy bén hơn rất nhiều, chí ít so với Đại Lực chất phác thì quả thực khôn khéo hơn rất nhiều.