- Diệp Phàm, bản phong chủ muốn gặp ngươi, thật đúng là khó!
Bạch Khinh Ngữ có ý nói, chỉnh người thì cũng phải tìm một lý do, không phải sao..
- Phong Chủ nói đùa rồi, chỉ là khoảng thời gian trước có chỗ đột phá, cho nên mỗi lần đều phải bỏ lỡ thời gian truyền đạo.
Lúc này Diệp Phàm cung kính nói, trong lòng nói thầm, ta chính là ân nhân cứu mạng ngươi mà, tư thái này của ngươi hình như không đúng lắm!
Bạch Khinh Ngữ mỉm cười, khiến cho đám người Huân Y có chút nghi hoặc một chút, hôm nay Phong Chủ có hơi lạ.
- Tứ viện giao lưu hội các ngươi hẳn là đã nghe qua rồi nhỉ?
Bạch Khinh Ngữ cao giọng nói.
Lúc này đám người gật đầu.
- Chuyện này vốn dĩ không hề liên quan gì đến Tiềm Long phong chung ta, là ta mặt dày mày dạn đi tìm viện trưởng, cũng dùng võ phong làm tiền đặt cược, để hắn cho Tiềm Long phong chúng ta một cơ hội.
Bạch Khinh Ngữ hữu ý vô ý liếc qua Diệp Phàm, nói tiếp:
- Danh sách đã gửi cho chúng ta rồi, nhưng nếu như lần này Tiềm Long phong của chúng ta không có ai tiến vào được Giao Lưu Hội, Tiềm Long phong sẽ bị thay thế, ta sẽ trở thành trưởng lão của Thần Võ phong.
- Nếu như lần này Tiềm Long phong chúng ta có thể có ít nhất ba người lọt vào danh sách này, về sau tài nguyên của chúng ta sẽ được phân chia giống như Thiên phong.
- Ta biết ba người Diệp các ngươi thực lực rất không tệ, chí ít cũng nằm trong đội ngũ nhất tinh đệ tử, đứng đầu, cho nên ta hi vọng các ngươi có thể lấy được ba vị trí trong danh sách nhất tinh đệ tử.
- Đương nhiên, điều này rất khó, dù sao cuộc tranh tài cũng là chuyện của năm tháng sau, năm tháng này, dường như tất cả võ phong đều sẽ toàn lực bồi dưỡng mấy người hàng đầu với tư chất của bọn họ, năm tháng thực lực sẽ tăng rất mạnh, mà tư chất, vẫn luôn là một vấn đề lớn của Tiềm Long phong chúng ta.
Những lời này của Bạch Khinh Ngữ là những lời nhận xét chân thật nhất, Diệp ba người Phàm thực lực lại không tệ, năm nay không giống với những năm qua, những lần Tứ viện giao lưu hội trước, các đại học phủ đều sẽ dồn hết toàn lực bồi dưỡng đệ tử, trong khoảng thời gian này, thực lực của hầu hết các đệ tử sẽ tăng rất mạnh.
Huống chi năm nay tiêu chuẩn của đệ rõ ràng cao hơn nhiều so với những năm qua, cũng có rất nhiều gia tộc, Hoàng Triều đặc biệt chờ đợi Tứ phủ giao lưu hội để tuyết tàng (*), dù sao nhất chiến trường của tinh đệ tử còn đơn giản hơn nhị tinh tam tinh rất nhiều.
(*) 雪藏 (tuyết tàng – “tàng nghĩa là giấu) nghĩa trên mặt chữ có nghĩa là đem tuyết chôn lên một vật gì đó quý giá nhằm che giấu nó, ví dụ như huấn luyện viên bóng đá muốn che giấu thành viên chủ lực của mình thì gọi là tuyết tàng. Nhiều khi còn có nghĩa là làm cho người khác không chú ý đến điều gì đó. Đôi khi chữ tuyết tàng được đặt trong dấu ngoặc kép (“tuyết tàng) còn có ý nghĩa, kiểu như bị huấn luyện viên cấm thi đấu, không cho ra sân
Mà bất luận gia tộc hay là thế lực nào, chỉ cần có đệ tử có thể bộc lộ tài năng ở Tứ phủ giao lưu hội, sau đó toàn bộ thế lực đều sẽ nhận sự coi trọng của học phủ.
Thời kỳ này, người có tư chất càng cao đương nhiên sẽ càng được nâng cao, như đám người Diệp Phàm tư chất phế phẩm, cuối cùng chỉ có thể bị vượt qua.
Đương nhiên, nếu là ngày trước, Bạch Khinh Ngữ đương nhiên không dám tùy tiện lấy tương lai của Tiềm Long phong ra đánh cược, nhưng sau khi biết được bản lĩnh của Diệp Phàm, nàng đã thay đổi chủ ý.
Ba người Diệp Phàm nghe vậy lúc này chắp tay:
- Phong chủ xin yên tâm!
- Yên tâm hay không, phải xem năng lực của các ngươi, năm tháng này, cứ hai ngày ta sẽ tiến hành đào tạo cho các ngươi một lần, hôm nay, để ta xem một vài kỹ năng cơ bản của các người.
Nói xong, Bạch Khinh Ngữ lấy ra mấy bộ Thạch giáp:
- Đây là Phong Thạch Giáp, chỗ này có từ hai trăm cân đến một ngàn cân.
Phong Thạch Giáp, cùng loại với Trọng Thạch Giáp, chỉ là không có năng lực có thể dung nhập phục sức như Trọng Thạch Giáp, cũng không thể tự do điều tiết trọng lượng.
- Tu vi của Huân Y cao nhất, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, mặc Phong Thạch Giáp bốn trăm cân đi.
Nói xong, Bạch Khinh Ngữ giao Phong Thạch Giáp cho Huân Y, lúc này Huân Y mặc trên người, nguyên lực vận chuyển, khó khăn lắm mới chống đỡ được trọng lượng của Thạch Giáp.
Dù sao nguyên lực vẫn khác luyện thể chân chính, có thể sức lực phụ trợ cũng sẽ không lớn như trong tưởng tượng, nguyên lực càng nhiều càng biến hóa.
Tiếp theo là Đại Lực, nhưng Đại Lực vác Bát Hoang côn, đã quá sức, Bạch Khinh Ngữ lập tức quan sát được tình huống của Đại Lực, cây côn kia nàng rất quen thuộc, lúc trước đi theo Không Minh Trùng tiến vào thạch thất, nương theo tia sáng yếu ớt từ bên trong dạ minh châu khiến nàng nhìn thấy Bát Hoang côn.
Chỉ là sau đó cùng Không Minh Trùng đại chiến, tất cả dạ minh châu đều bị đánh nát, hoặc là bị rơi vỡ trên mặt đất, sau đó lại bị thể trùng to lớn của Không Minh Trùng ngăn trở, cho nên lúc Diệp Phàm tiến vào không có bất kỳ chút ánh sáng nào.
- Cây côn này rất không tệ, Đại Lực ngươi vác cây côn này huấn luyện.
Bạch Khinh Ngữ vô cùng thông tình đạt lý nói, lúc này Đại Lực lúc này gật đầu đồng ý, Bạch Khinh Ngữ có thể nhìn ra thực lực của cây côn này, hắn ta cũng không hề nghi ngờ, dù sao tu vi của Bạch Khinh Ngữ vẫn còn đó.
- Diệp Tàn, Diệp Quỷ Phong Thạch Giáp bốn trăm cân!
Nói xong Bạch Khinh Ngữ giao Phong Thạch Giáp cho hai người, lúc này Diệp Tàn và Diệp Quỷ mặc vào, Trọng Thạch Giáp trên người tăng thêm sáu trăm cân, hai người có cảm giác khó tả.
Trọng lượng nặng một ngàn cân, còn muốn tiến hành huấn luyện, sắc mặt hai người đều hơi khó coi, có thể tưởng tượng sau này sẽ có bao thê thảm.
- Diệp Phàm, nếu ngươi là đại ca của bọn họ, thực lực chắc chắn rất mạnh, trước đó lại có đột phá, không tham gia giảng đạo, chắc hẳn thực lực hiện tại vô cùng đáng sợ.
Bạch Khinh Ngữ có chút chế nhạo nói.
Diệp Phàm có chút kỳ lạ nhìn Bạch Khinh Ngữ, cô nàng này sẽ không phải bởi vì mình không tham gia giảng đạo mà ghi hận trong lòng muốn chơi ta chứ, hẳn là sẽ không đâu nhỉ, chí ít cũng là nhân vật cấp Phong Chủ, tội gì phải so đo tính toán như vậy chứ.
Nhưng cũng không chắc, mặc dù tu vi cao, nhưng trông cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nữ nhân là sinh vật kỳ quái, làm ra chút chuyện trái ngược lẽ thường cũng rất bình thường.
- Phong chủ quá khen rồi, thực lực của ta kém hơn nhị đệ tam đệ nhiều, huynh đệ chúng ta lớn nhỏ là dựa theo tuổi tác mà phân chia thôi!
Diệp Phàm khách khí nói, lúc này còn ra vẻ là tự tìm đường chết đấy, dù sao có được Trọng Thạch Giáp, cho dù trọng lượng nhẹ hơn Phong Thạch Giáp một chút, hắn nghĩ đạt được hiệu quả huấn luyện cũng không có vấn đề gì.
- Hả, như vậy sao, thì ra ngươi còn kém hơn hai người họ một chút, vậy thì ta cho người hai…
Nói đến đây, Bạch Khinh Ngữ cố ý dừng lại một chút.
Hai trăm cân? Bản công tử quả nhiên cơ trí, Diệp Phàm thở dài một hơi.
- Phong Thạch Giáp hai ngàn cân!
Bạch Khinh Ngữ nói xong, lại nhìn về phía Diệp Phàm, lúc này sắc mặt Diệp Phàm đau khổ, cái quỷ gì vậy? Hai ngàn cân? Phong Thạch Giáp nặng nhất mới được một ngàn cân đấy? Diệp Phàm tự nhận hắn khí lực không nhỏ, hai ngàn cân cũng miễn cưỡng có thể, nhưng trên người hắn còn có Trọng Thạch Giáp thấp nhất là sáu trăm cân đấy.
Suy đi tính lại hai ngàn sáu trăm cân, còn phải huấn luyện, mẹ nó, ngươi cố ý đúng không? Chỉ bởi vì ta không tham gia bài giảng đạo của ngươi sao? Nữ nhân đúng là nữ nhân, quá đáng sợ . . .
Diệp Phàm có chút đau đầu, trong lòng không khỏi nghĩ đến chuyện lần trước trong huyệt động dưới lòng đất, bản thân nên chiếm chút tiện nghi nhiều hơn một chút, thiệt thòi lớn quá.
Ngay cả đám người Huân Y cũng ngây ngẩn cả người, cả đám âm thầm cầu nguyện cho Diệp Phàm, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được, đây chắc chắn là đang nhắm vào hắn.
Bạch Khinh Ngữ nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Phàm, xoay mặt, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, lộ ra đường cong mê người.
Đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi!
Mặc Phong Thạch Giáp vào cả người Diệp Phàm cảm thấy có chút bất ổn, đáng ghét hơn là Phong Thạch Giáp ở đây chỉ có một ngàn cân, cuối cùng lại tìm một chiếc lớn hơn mặc khiến, khiến cho cả người Diệp Phàm trông có vẻ hơi cồng kềnh.