- Đại ca, có phải là ta đến không đúng lúc không?
Diệp Tàn có chút lúng túng nói.
- Ngươi nói xem?
Diệp Phàm không chút thiện chí nhìn chằm chằm Diệp Tàn, mùi thơm của Huân Y vẫn còn đang quẩn quanh chóp mũi hắn đây, cũng may mà hắn không phải là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, chuyện này rất nhanh bị ném sau đầu:
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói ngươi nghe được chuyện gì?
- Nửa năm sau chính là Tứ viện giao lưu hội, hôm nay viện trưởng gửi thông báo, mỗi võ phong có tư cách dự thi từ giờ trở đi phải tuyển được hai mươi người trong nội bộ.
- Sau năm tháng hai mươi người trong những võ phòng này, tiến hành sàng lọc tuyển chọn ở trong Thiên phủ, tiến hành thi đấu, cuối cùng lựa chọn ra ba mươi người mạnh nhất xem như đại điện của Thiên phủ tham gia Tứ viện giao lưu hội.
Diệp Tàn nói đến đây có chút vui vẻ nói:
- Trong ba mươi người này, mười người tam tinh đệ tử, mười người nhị tinh đệ tử, mười người nhất tinh đệ tử.
- Hả vậy thì có liên quan gì đến chúng ta đâu, phong chúng ta có năm người, không cần phải nội bộ tranh tài, huống chi, Tiềm Long phong hẳn là không có tư cách tham gia.
Diệp Phàm có chút lạnh nhạt nói.
- Đương nhiên có liên quan rồi, đại ca, trước đó không phải ngươi nói bảo cho chúng ta chú ý đến tin tức của Thiên phủ thánh địa sao, nghe nói lần này sàng lọc chọn lựa ba mươi người ở Thiên phủ thánh địa tiến hành đặc huấn, hơn nữa, phong chủ đã xin được tư cách tham gia rồi.
- Hả?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi mỉm cười:
- Đây cũng là một tin tức tốt, danh sách ba mươi người này, ba huynh đệ chúng ta nhất định phải nắm chắc, tốt nhất giúp Đại Lực và Huân Y cũng nằm trong danh sách này.
Trong thiên phủ thánh địa có một nguyên khí đại hà, tu hành trong đại hà này, tu sĩ dưới Siêu Phàm có hiệu quả vượt mức bình thường, mà ở chỗ sâu của đại hà, nghe nói có kỳ bảo, Diệp Phàm phỏng đoán rất có thể là Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy.
Đây mới là mục tiêu cuối cùng Diệp Phàm tới Thiên phủ, đương nhiên, chỉ dựa vào một cơ hội này mà muốn có được Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy là điều không thể nào, nhưng sớm dò xét đường đi lối bước cũng không phải là chuyện xấu.
. . .
Tin tức Thiên Phủ Tứ viện giao lưu hội được đưa vào danh sách quan trọng, so với sự háo hức náo nhiệt của các phong khác thì Tiềm Long phong và Thần Võ phong rõ ràng yên tĩnh hơn không sao, dù sao người quá ít, căn bản không cần thi đấu.
Đồng thời, Tiềm Long phong lần nữa đến thời gian Phong Chủ giảng đạo, Bạch Khinh Ngữ trở về không bao lâu, phân phó Huân Y truyền tin cho đám người Đại Lực và Diệp Phàm.
- Vì ứng phó với Tứ viện giao lưu hội, Phong Chủ quyết định trong vòng năm tháng này, toàn bộ hành trình đều dạy dỗ chúng ta tu hành?
Diệp Phàm có cạn lời nói, Phong Chủ này rốt cuộc rảnh rỗi thế nào đây, nhưng cũng là biểu hiện của người có trách nhiệm.
- Huân Y, Phong Chủ không phát hiện chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ đấy chứ?
Đại Lực có chút thấp thỏm nói.
- Không, nàng vẫn giống như bình thường thôi.
Huân Y lắc đầu nói, nhìn về phía Diệp Phàm, có lẽ chuyện hôm qua vẫn khiến nàng chưa thể định thần, hơi đỏ mặt, nói khẽ:
- Diệp Phàm, đa tạ đan dược của ngươi, ta cảm thấy việc tu luyện nhanh gấp đôi so với trước kia.
- Không cần, cũng chưa giúp được gì cho ngươi, ngươi còn nấu cơm cho ta ăn, đây là thù lao ngươi nên nhận được.
Diệp Phàm nghe vậy cười nói.
- Chỉ là một chút đồ ăn, sao có thể đánh đồng so sánh với đan dược được chứ! Ngươi thích ăn thì sau này ta làm cho ngươi nhiều một chút.
Giọng nói của Huân Y nhỏ dần.
Không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Huân Y, hắn nhịn không được trêu đùa nói:
- Đồ ăn không thể so sánh với đan dược, nhưng là đồ ăn do Huân Y làm đan dược gì cũng không sánh bằng, huống chi, mỗi khi ăn cơm, không chỉ có mùi thơm của đồ ăn, mà còn có mùi thơm của Huân Y nữa.
- Hả...
Huân Y nghe vậy lập tức có chút không biết làm sao, nàng không ngờ Diệp Phàm lại trực tiếp đùa giỡn nàng ngay trước mặt đám người Đại Lực như vậy, nàng xấu hổ chỉ muốn tìm động chui vào, lập tức nói:
- Chán... Chán ghét! Không thèm nghe ngươi nói nữa, ngày mai ngươi cũng phải đến Truyền công trường đấy, đừng quên!
Nói xong, Huân Y trực tiếp chạy ra ngoài, cũng may lần này không đụng phải thạch trụ, bằng không thì thật không biết Diệp Phàm sẽ đánh giá nàng như thế nào.
Đám người Đại Lực có chút nghi hoặc nhìn Diệp Phàm, Diệp Tàn còn khá hơn một chút, không hề tỏ ra kinh ngạc, nhưng lại Diệp Quỷ nói thẳng:
- Đại ca, ngươi và Huân Y sư tỷ?
- Không có gì, giữa chúng ta rất thuần khiết, các ngươi đừng nghĩ loạn! Các ngươi không cảm thấy dáng vẻ thẹn thùng của Huân Y rất thú vị sao?
Lúc này Diệp Phàm cất cao giọng nói.
- . . .
Đám người lộ ra vẻ mặt không tin
. . .
Tính toán thời gian, Diệp Phàm đã cho Vệ Đông thời gian sáu ngày, nhưng rõ ràng Vệ gia cũng không có bất kỳ ý tứ gì.
Bọn họ đang đánh cược bản thân không dám chọc tức Vệ gia, không dám phát tán nội dung trong ký ức thủy tinh ra ngoài sao?
Vậy thì cứ chờ đó mà xem! Hai mắt Diệp Phàm lộ ra hàn ý.
Mới sáng sớm đã đến Truyền công trường, nơi này vẫn là lần đầu tiên hắn đến, bình thường nơi hắn tu hành đều là ở gần Long thác.
Toàn bộ Truyền công trường vô cùng to lớn, ở gần đó còn có một vài binh khí làm bằng gỗ, phía trên có sáu bồ đoàn.
Lúc Diệp Phàm đến đám người Diệp Quỷ đã tu hành rồi, Huân Y nhìn thấy bóng dáng của Diệp Phàm, lập tức cúi đầu, bàn tay siết chặt, nhưng ngay cả hít thở cũng loạn nhịt.
Lúc này Diệp Phàm cảm thấy thú vị, không khỏi đi đến bên cạnh Huân Y, nói khẽ:
- Huân Y mùi hương trên người ngươi rất dễ chịu!
Sắc mặt Huân Y lập tức đỏ bừng, dịu dàng nói:
- Diệp Phàm, ngươi . . . Ngươi đừng trêu chọc ta nữa!
Mấy người tự tu hành nhập tọa, chờ đợi Phong Chủ đến.
Ngoại trừ Diệp Phàm, gần như tất cả mọi người đều biết bộ dáng của Phong Chủ đương nhiên không có gì phải chờ mong cả, đương nhiên, Diệp Phàm cũng không có gì mà mong chờ, theo hắn thấy, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân trung niên giống như Vệ Thanh Ngọc.
Một bóng người xinh đẹp chậm rãi đi tới, một thân bạch y, cũng không mặc phục sức của học viện, điều này rất bình thường, trưởng lão ăn mặc tương đối tự do.
Trong tay cầm một tú kiếm, hai mắt động lòng người gần như chuyển đến trên người Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó, Diệp Phàm đột nhiên kinh hãi, cả người có chút trợn mắt hốc mồm.
Mẹ nó . . . Không phải chứ, sao lại là nàng chứ . . .
Rất nhanh Bạch Khinh Ngữ dời ánh mắt đi, xem như không quen biết Diệp Phàm, nhưng trong lòng âm thầm tính toán làm sao để chỉnh hắn, chỉ có thể giả vờ như không biết hắn, mới thuận tiện ứng phó hắn, bằng không nói thế nào thì hắn cũng là ân nhân của mình, suy cho cùng vẫn là bản thân không nói đạo lý.
Cùng lắm thì sau này bồi thường một ít đan dược, ta nhất định phải chỉnh hắn.
Cũng may không nhận ra ta, Diệp Phàm thở dài một hơi, dù sao bản thân cũng ăn đậu hũ của người khác, đều nói ăn của người khác... chọc ghẹo người khác cũng không phải là ăn mà.
Lại nói, nữ nhân này hắn thấy cũng không ít, có lúc không nói đạo lý, nàng quan tâm đến việc ngươi cứu mạng nàng sao?
Nói cách khác, nếu như nàng nhận ra mình, bản thân chỉ là một tên đệ tử nho nhỏ, người ta là Phong Chủ, nếu như vừa khóc vừa nói lấy thân báo đáp, bản thân làm sao có thể cự tuyệt được? Hắn cũng không phải là loại người cần người khác báo đáp? Loại thời điểm này, quyết đoán . . . Tiếp nhận vậy!
Đều nói nam nhân tam thê tứ thiếp rất điều bình thường, đến lúc đó Huân Y nhìn thấy Phong Chủ lấy thân báo đáp, không có cảm giác an toàn, đầu óc nóng lên, cũng vừa khóc vừa nói muốn ở bên cạnh hắn, ngay sau đó ôm ấp hai mỹ nhân tuyệt thể, bản thân bị ép phải nhận.
Dù sao mị lực quả thật hơi lớn.
Từ khi sau khi trùng sinh, người nào đó sau khi vứt bỏ tính cách ở kiếp trước thì vứt bỏ luôn cả tiết tháo và mặt mũi!