Ở một chỗ trong sơn động của Thiên Thú sơn mạch.
Diệp Phàm đặt Bạch Khinh Ngữ dưới đất, khẽ nói:
- Xem như vận khí của ngươi tốt, gặp được ta, nếu không cho dù thần y hoa vô bệnh tại thế, cũng không thể nào cứu được ngươi, một mạng đổi một Linh Nang, ngươi cũng không thua thiệt gì.
Nói xong tay phải của Diệp Phàm ấn trên trán Bạch Khinh Ngữ.
Hai mắt Bạch Khinh Ngữ khẽ run, trong khóe mắt gần như không thể nhìn thấy, một khuôn mặt tuấn mỹ dần dần rõ ràng ở trước mắt nàng, trong lòng ngũ vị hỗn tạp.
Nếu là người bình thường, tất nhiên sẽ không có ý gì khác, dù sao Diệp Phàm cứu nàng, mà chuyện ở trong thạch thất hoàn toàn là hiểu lầm, nhưng Bạch Khinh Ngữ lại không giống như vậy, cũng không phải nàng không nói đạo lý, mà là bởi vì nàng mắc bệnh thích sạch sẽ.
Bệnh thích sạch sẽ này, chỉ cần là người, ít nhiều gì cũng có một chút, nhưng những người có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng một chút, có những người vẫn có thể chấp nhận được.
Mức độ nghiêm trọng, cũng phân chia trình độ, mà thói quen thích sạch sẽ của Bạch Khinh Ngữ lại đến mức thành bệnh rồi, ngày thường chỉ cần là đồ vật người khác dùng qua, nàng tuyệt đối sẽ không dùng lại, ngay cả ghế người khác ngồi qua, nàng cũng phải chùi sạch rất lâu mới ngồi lên.
Về phần cùng người khác có cử chỉ thân mật, càng là chuyện không thể nào.
Nhưng Diệp Phàm lại đụng chạm trên người nàng từ dưới lên trên một lượt, từ trong hang động đi ra vẫn luôn cõng nàng trên người, có thể nói, điều này đối với Bạch Khinh Ngữ mà nói, đã hoàn toàn xúc phạm ranh giới cuối cùng của nàng rồi.
Nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Phàm cứu nàng, nàng cũng không phải là người không nói đạo lý, chuyện lấy oán trả ơn nàng không làm được, hai thứ cảm xúc này kết hợp với nhau khiến nàng cảm thấy cực kỳ bực bội.
Giết, không thể giết, nhưng nhất định phải giáo huấn một trận, bằng không thì tâm trạng này có thể ép điên nàng mất.
Diệp Phàm không hề biết mình đã cứu được một bông hồng có gai, cho dù biết hắn chắc chắn cũng muốn kêu oan, nếu như Tiêu Sênh Vũ muốn tìm hắn gây sự hắn có thể hiểu được, dù sao cái gì nên nhìn cũng đã nhìn rồi, nên đụng cũng đã đụng rồi, nói thật, bản thân hắn chỉ thiếu bước cuối cùng nữa mà thôi.
Nhưng Bạch Khinh Ngữ . . . Mẹ nó, có thể nói chút đạo lý được không?
Với suy nghĩ hiện tại của Diệp Phàm, chính là mặc dù Tiêu Sênh Vũ sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng mình không chỉ cứu nàng, còn giúp nàng tu luyện thành công Linh Cương thiên phú, sao có thể không biết xấu hổ mà tìm hắn gây sự chứ, dù sao lúc ấy cũng là không còn cách nào khác.
Mà Bạch Khinh Ngữ ấy, nhất định phải cảm tạ hắn, nhưng cũng không cần, bản thân lấy Linh Nang, lại không cẩn thận chiếm tiện nghi, cũng xem như là hai bên đã thanh toán sòng phẳng.
Nhưng nàng có thể không biết mình bị chiếm tiện nghi, không chừng sau khi khỏe lại còn muốn thiên ân vạn tạ, đến lúc đó bởi vì cảm kích sinh tình, không chừng lại lấy thân báo đáp, mình nến tiếp nhận hay không đây?
Được rồi, đợi chữa khỏi cho cô nương này rồi, bản thân hắn phải bắt đầu chạy trốn, Lý Thái Bạch Đại Thánh Nhân đã nói, xong chuyện phủi áo đi, thâm tàng thân danh, hắn không phải là loại người cần người ta báo đáp ân tình.
Đang miên mang suy nghĩ, độc tố trên người Bạch Khinh Ngữ đã được Diệp Phàm loại bỏ hoàn toàn, chỉ là còn cần một chút thời gian thong thả lại sức, Diệp Phàm thu thập xong mấy thứ, xung quanh nơi này không linh thú gì cả, nữ tử này e là hai ba phút nữa sẽ tỉnh lại, bản thân cũng nên rời đi rồi.
Triệu hồi Thiên Linh Mã, Diệp Phàm ngồi trên ngựa, ngay sau đó kẹp hai chân, thúc ngựa lao nhanh về phía Thiên phủ.
. . .
Bạch Khinh Ngữ điên cuồng vận chuyển nguyên lực, một phút đồng hồ sau, cả người từ dưới đất nhảy lên, ngay sau đó đeo trường kiếm bên cạnh lên người, thân hình như điện, vút nhanh ra ngoài.
Tốc độ của Siêu Phàm nhất trọng rất nhanh, nhưng tốc độ của Thiên Linh Mã càng nhanh hơn, huống chi Bạch Khinh Ngữ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí, sau một phút truy đuổi, Bạch Khinh Ngữ đã từ bỏ việc truy tìm hắn, nhưng tướng mạo của Diệp Phàm đã hằn sâu trong đầu nàng rồi.
Tỉ mỉ nhớ lại cách ăn mặc của Diệp Phàm, Bạch Khinh Ngữ khẽ chau mày, nàng đã cố gắng mở to mắt hết sức rồi, lực chú ý gần như đều tập trung trên mặt Diệp Phàm, nhưng lại không để ý đến y phục của Diệp Phàm, bây giờ nghĩ lại, y phục đó dường như có chút giống viện phục của Tiềm Long phong ...
Bạch Khinh Ngữ lần nữa quay lại, rất nhanh đã trở lại sơn động, cầm miếng vải trên mặt đấy, tấm vải này là do Diệp Phàm giật xuống từ áo choàng để buộc chặt cố định nàng sau lưng, phía trên có hình của một con Long Lân cực kỳ bắt mắt.
- Tiềm Long phong, sao có thể chứ...
Bạch Khinh Ngữ bị kinh động, nàng vốn là Phong Chủ của Tiềm Long phong, Tiềm Long phong chỉ có năm người, sao nàng không biết chứ, mà nàng có thể bảo đảm, bản thân chắc chắn chưa từng gặp Diệp Phàm . . . Không, nàng đã gặp hắn rồi, trong đại hội giao lưu các tân sinh!
Chả trách nàng vẫn luôn cảm thấy người này có chút quen thuộc, người này vậy mà thực sự là đệ tử của Tiềm Long phong, hơn nữa còn là đệ tử chưa bao giờ đến nghe nàng giảng đạo.
Đậu hũ của Phong Chủ cũng dám ăn, Diệp Phàm . . .
Khóe miệng Bạch Khinh Ngữ cong lên một đường cong kinh diễm, trong nháy mắt vẻ đẹp kia cũng khiến cho thiên địa cũng vì đó mà thất sắc.
Chỉ tiếc cảnh đẹp này, lại không có ai may mắn được thưởng thức.
Cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn ngành, Bạch Khinh Ngữ chỉ là một nữ nhân hai mươi bảy tuổi, hai mươi bảy tuổi, trong mắt người bình thường không tính là trẻ, nhưng nếu như ở trong mắt cường giả Siêu Phàm cảnh, hoàn toàn là sự tồn tại của một thiếu nữ.
Mặc dù nàng là phong chủ, nhưng cũng có tâm tình của một nữ nhân hai mươi bảy tuổi nên có, chí ít đối với chuyện của Diệp Phàm, nàng nghĩ tới không ít cách chỉnh hắn, trút cơn giận.
Không được giết, vậy thì không được chỉnh sao? Muốn trách, thì trách hắn vận khí không tốt!
. . .
Ban đêm Thiên phủ rất yên tĩnh, chí ít đối với không ít đệ tử mà nói, nằm ở trên đỉnh núi tu hành, nhìn sao trên trời, cảm nhận được làn gió nhẹ quất vào mặt, là một chuyện rất hạnh phúc.
Tiêu Sênh Vũ lại không nghĩ như vậy, những ngày này mỗi lúc trời tối đi ngủ nàng đều gặp ác mộng, mỗi ngày đều phải tắm rửa mấy lần, mỗi lần nghĩ đến bản thân mình bị một nam nhân xa lạ phá thân thể, nàng chỉ muốn khóc.
Diệp Phàm cứu nàng là không sai, nhưng cứu nàng lại đồng thời giậu đổ bìm leo chiếm lấy nàng, loại người này, chẳng lẽ không phải đáng ghét lắm sao?
Cũng may Diệp Phàm không biết được ý nghĩ của Tiêu Sênh Vũ, nếu không chắc chắn sẽ phun một ngụm máu, cái gì mà chiếm lấy nàng chứ? Ta mẹ nó chiếm đoạt nàng ta lúc nào chứ? Máu kia là của ta, của ta đấy!
Không được, đợi mấy ngày này nàng nhất định phải đến Tiềm Long phong một chuyến nữa, bất kể như thế nào, nàng nhất định phải lấy lại công đạo, không thể để hắn được hời như vậy.
Mang theo nỗi lòng phức tạp, Tiêu Sênh Vũ chậm rãi lâm vào giấc ngủ.
Cũng ở Tiềm Long phong, đám người Huân Y cũng tự mình quay về phòng nghỉ ngơi, Diệp Tàn và Diệp Quỷ đương nhiên vẫn lựa chọn tu luyện, Đại Lực dựa vào trên thạch trụ phòng nhỏ của mình, nhìn bầu trời, trong đôi mắt có một tia thấp thỏm không yên, cũng có một tia hy vọng đối với ngày mai.
Mặc dù không biết Diệp Phàm có thể thay đổi nhân sinh của hắn hay không, nhưng mà, hắn muốn có được sự tôn nghiêm, hắn muốn bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn, chí ít Diệp Phàm cho hắn hi vọng, cho hắn sự tôn trọng, con người sống trong đời, hoặc là tầm thường một đời, hoặc là nắm lấy tất cả cơ hội có thể có, trong dòng thác của vận mệnh, vượt khó. tiến lên
Huân Y không ngủ, chẳng biết tại sao, hình bóng của Diệp Phàm luôn luôn hiện lên trong đầu nàng, là thích sao? Có lẽ, chỉ bởi vì ở thời điểm then chốt hắn cứu mình, mà sinh ra cảm xúc xúc động, khiến cho mình ngộ nhận đó là thích sao?