Bạch Khinh Ngữ cảm nhận được độc tố của Không Minh Trùng, trong lòng có chút đau thương, mặc dù liều chết chém giết Không Minh Trùng, nhưng độc đã ngấm vào tận xương, toàn thân hoàn toàn bị tê liệt, căn bản không thể nào động đậy, ở dưới lòng đất đen kịt này, chỉ có một kết quả, đó chính là từ từ tử vong.
Đột nhiên một thanh âm rất nhỏ truyền đến, trong lòng Bạch Khinh Ngữ lập tức khẽ động, ở trong lòng đất, chín mươi phần trăm không phải là nhân loại, rất có thể là linh thú dưới lòng đất bị mùi máu tươi của Không Minh Trùng hấp dẫn tới.
Nhìn thấy lần này mình chắc chắn sẽ chết đi, Bạch Khinh Ngữ cũng không sợ chết, nhưng nàng có bệnh thích sạch sẽ, thực ra bàn về thực lực Không Minh Trùng này không thể đấu lại Bạch Khinh Ngữ, nhưng nàng đi ra từ trong thể nội của côn trùng, vẫn luôn dùng nguyên lực hộ thể, ngăn chặn dịch thể buồn nôn của côn trùng.
Do đó cuối cùng nàng cũng giết được Không Minh Trùng mà nguyên lực của bản thân cũng gần như tiêu hao hết, chết thì cũng thôi đi nhưng lại chết trên tay của thứ linh thú buồn nôn trong lòng đất nghĩ, chỉ cần nghĩ đến là cảm thấy buồn nôn rồi.
Thanh âm kia từ từ tới gần, một cỗ khí tức tử vong quanh quẩn Bạch Khinh Ngữ, ngay sau đó, nàng cảm nhận được một nhiệt độ ấm áp dán trên đôi chân dài của nàng, càng đáng giận hơn là còn nhéo nhéo . . . Không đúng, đây là tay? Là người!
Bạch Khinh Ngữ muốn nói, nhưng độc tố khiến mí mắt nàng tê liệt không thể mở mắt nổi, bây giờ chỉ có thần trí vẫn đang thanh tỉnh, nhưng thân thể căn bản không thể nào khống chế được.
Bàn tay này nhanh chóng thu lại, hẳn là người cực kỳ cẩn thận.
Qua mấy giây, bàn tay này lần nữa chạm vào chân nàng, Bạch Khinh Ngữ lập tức cảm thấy may mắn sống sót sau tai nạn, có lẽ bản thân sẽ không chết, cho dù chết, cũng không phải chết ở dưới này.
Nhưng ngay sau đó, Bạch Khinh Ngữ lại cảm nhận được một cảm giác đặc biệt, chủ nhân của bàn tay kia rõ ràng muốn xác nhận tình hình của mình, nhưng nơi này một mảnh đen kịt, hắn chỉ có thể dựa vào vuốt ve để phán đoán tình hình của nàng.
Từ dưới lên trên, tốc độ của người kia cũng không nhanh, rõ ràng là có ý định một khi có chuyện gì thì lập tức thoát ra, không chỉ không vui, hơn nữa còn dò xét cực kỳ cặn kẽ, rất nhanh, một vài bộ phận đặc biệt của Bạch Khinh Ngữ bị bàn tay này xâm phạm.
- Ơ, sao chỗ này lại có túi nhỉ, cũng không hẳn, đây là bộ phận nào thế nhỉ!
Càng đáng giận là, giọng nói của Diệp Phàm vang lên, sắc mặt Bạch Khinh Ngữ lập tức đỏ bừng, máu trong người cũng chảy nhanh, đồng thời độc tố cũng tăng lên, loại cảm giác đặc biệt này quả thực khiến nàng điên cuồng.
Nàng là một nữ nhân có bệnh thích sạch sẽ, bất luận là đối với các loại linh thú, hay là đối với . . . Nam nhân!
- Ơ, cái này . . . hẳn không phải là nữ nhân chứ…
Giọng nói của Diệp Phàm lần nữa vang lên, Bạch Khinh Ngữ cảm thấy bản thân mình sắp điên lên rồi, bởi vì dường như để bảo đảm nàng là nữ nhân, Diệp Phàm còn vươn hai cánh tay…
- Thật đúng là nữ nhân rồi, đắc tội đắc tội rồi, cảm giác này, không ai có!
Diệp Phàm nói khẽ, lưu luyến không rời dời tay đi, dù sao trong mắt hắn, người trước mắt tám mươi phần trăm là người chết, nguyên lực dao động còn sót lại hẳn là nguyên lực còn sót lại đang bị tiêu tán.
Xâm phạm một người chết, Diệp Phàm quả thực không làm được.
Rốt cục mò tới mũi, dò xét hô hấp, lúc này Diệp Phàm nhướng mày: Còn sống! Nhưng khí tức yếu ớt, cách cái chết không xa, gặp bất kỳ kẻ nào chỉ e là không thể cứu được, chỉ có thể nói nữ nhân này vận khí không tệ.
Nguyên lực thông qua trán Bạch Khinh Ngữ tiến vào bên trong thân thể nàng, ổn định thương thế của nàng, ngay sau đó Diệp Phàm buông tay ra, hiện tại cũng không phải là thời điểm trị liệu, cũng không biết Không Minh Trùng đã chết chưa, nếu như đang chữa trị mà bị nó một ngụm nuốt chửng vậy thì oan uổng quá.
Nhưng tám mươi phần trăm là chết rồi, bằng không thì nữ tử này cũng không thể sống đến bây giờ, huống chi thời gian mình tiến vào đây cũng đã lâu rồi, Không Minh Trùng cũng không có bất cứ động tĩnh gì, đương nhiên, cẩn thận cũng không thừa, huống chi, mùi máu tươi nơi này nồng đậm như vậy, sợ là không bao lâu sẽ hấp dẫn không ít linh thú trong lòng đất tới.
Theo thạch bích mò xuống, một chiếc ám khóa bị hắn nắm lấy, sau đó ấn xuống.
Toàn bộ thạch thất đen kịt có ánh lửa toát ra, đồng thời, tình cảnh nơi đây lập tức khắc sâu vào trong tầm mắt hắn.
Mặc dù bình thường Diệp Phàm thấy rất nhiều cảnh tượng hoành tráng nhưng giờ phút này cũng không nhịn được mà khẽ nhíu mày, chỉ thấy phía trước hắn khoảng chừng hai mét, một huyết bồn đại khẩu vô cùng to lớn, mà phía trên huyết khẩu, còn có một thanh trường kiếm đâm xuyên qua một bên mặt nó, cắm chặt trên mặt đất.
Mà ở dưới chân hắn là một nữ tử cực kỳ sạch sẽ, trên người nàng vẫn còn nguyên lực yếu ớt ngăn cách dịch thể côn trùng xung quanh, trong lòng Diệp Phàm nhất thời không biết nói gì, thật đúng là một nữ nhân thích sạch sẽ, vì sạch sẽ nên ngay cả đến sinh mạnh của mình cũng không cần sao.
Nhìn thấy nữ tử hai mắt nhắm nghiền, Diệp Phàm thở dài một hơi, nếu như để nàng biết mình sờ mó trên người nàng một lúc, lát nữa tỉnh lại chỉ e sẽ muốn giết người mất.
Đừng hỏi bản công tử làm sao biết, không thấy Tiêu Sênh Vũ kia sao? Bản công tử có ý tốt cứu người, nhưng thiếu chút nữa bị chém đó.
Thực lực của Tiêu Sênh Vũ là Nhập Cương cảnh, nhưng hắn không sợ, vị trước mắt vị này chính là cường giả Siêu Phàm cảnh hàng thật giá thật đó, nếu thực sự muốn giết hắn, hắn thực sự muốn khóc cũng không chỗ để khóc.
Quan sát tỉ mỉ nữ tử trước mắt, với ánh mắt của Diệp Phàm, cũng không thể không tán thưởng một câu nữ tử này thật xinh đẹp.
Bàn tay trắng mềm như ngó tranh mới mọc, da thịt trắng nõn như mỡ đông lại, cổ của nàng cao trắng như con thiên nga, răng trắng, mềm sắp đều nhau như hạt bầu (*)!
(*) Trích thơ Khổng Tử. Nguyên bản: 手如柔荑, 肤如凝脂, 领如蝤蛴, 齿如瓠犀: Thủ như nhu đè, phu như ngưng chi, lãnh như tù tề, xỉ như hồ tê.
So với Huân Y, Tiêu Sênh Vũ cũng không thua kém bao nhiêu, thậm chí ở phương diện khác, còn hơn một bậc, thoạt nhìn tuổi tác chẳng qua mới tròn đôi mươi, nhưng lại có được thực lực Siêu Phàm cảnh.
- Không phải là một lão yêu quái có thuật trú nhan chứ!
- Diệp Phàm suy đoán nói, khuôn mặt tràn đầy ý cười:
- Tùy tiện xuống lòng đất cũng có thể nhặt được một tuyệt thế mỹ nữ, vận khí của ta, thiên sinh đúng là số đào hoa tràn lan!
Nói xong Diệp Phàm bế Bạch Khinh Ngữ lên, trong lòng Bạch Khinh Ngữ lập tức căng thẳng, nghe giọng điệu này, người này không chừng là một tên đại dâm tặc, bản thân bây giờ bị độc tố làm tê liệt, cũng không biết người này dùng thủ đoạn gì mà kéo lại cho nàng một hơi tàn, nhưng nếu người này xâm phạm nàng, nàng căn bản không có năng lực phản kháng.
Diệp Phàm dĩ nhiên không phải dâm tặc, cho dù là dâm tặc, hắn cũng sẽ không giậu đổ bìm leo, đây là ranh giới cuối cùng và nguyên tắc của hắn.
Chỉ là sợ lát nữa nguyên lực của Bạch Khinh Ngữ sẽ bị tiêu hao hết, bị trùng dịch buồn nôn này dính quanh người, người này ngay cả mạng cũng không cần luôn phải đảm bảo bản thân sạch sẽ, giúp người giúp đến cùng, tiện tay mà thôi, hắn sao lại không làm chứ.
Đặt Bạch Khinh Ngữ tới chỗ sạch sẽ, Diệp Phàm lần nữa trở lại bên cạnh thân thể to lớn của Không Minh Trùng, tìm linh túi của nó và cắt đi, đặt trong Trữ Vật Giới Chỉ, ngay sau đó lật thân thể nó lại, đi về phía sau.
Nhìn ba món đồ trước mặt, trong lòng Diệp Phàm vui vẻ, quả nhiên vẫn còn, xem ra mặt dù bản thân mình có ít thay đổi, nhưng chí ít đồ vật nên có sẽ không biến mất.
Một chiếc trường côn đen kịt, cầm lên ít nhất cũng nặng sáu trăm cân, phía trên có khắc hai chữ Bát Hoan, rõ ràng là tên của chiếc côn này.
Người bình thường đừng nói tới việc cầm vũ khí này lên, có thể kháng động hay không cũng khó nói, chí ít trước mắt đối với Đại Lực mà nói, vũ khí tuyệt đối không phù hợp, nhưng để hắn dùng rèn luyện thể chất lại không có vấn đề gì.
Thu thiết côn lại đặt vào bên trong Trữ Vật Giới Chỉ, ngay sau đó Diệp Phàm mở bí tịch luyện thể ra.