Diệp Quỷ và Diệp Tàn nghe thấy vậy khẽ gật đầu:
- Đại ca cứ việc yên tâm!
Bọn họ không hỏi Diệp Phàm có chuyện gì, nếu như Diệp Phàm cần bọn họ hỗ trợ, tự nhiên sẽ gọi bọn họ, giữa huynh đệ, có một số việc không cần xét phải xét đến gốc rễ.
- Huân Y, Linh thú hoàn này ta phải giao cho nhị đệ và tam đệ, Thiên Thú sơn mạch không nhỏ, ta cần một Thiên Linh Mã, Linh thú hoàn của ngươi có thể cho ta mượn dùng một chút không!
Diệp Phàm lại nói, hành tẩu ở Thiên Thú sơn, Linh thú hoàn nhất định phải có, nếu không tọa kỵ bị giết chết, còn có khoảng cách xa như vậy, hắn phải đi bao lâu mới có thể trở về Thiên phủ chứ.
- À, được thôi, ngươi cẩn thận một chút!
Huân Y gỡ Linh thú hoàn trong tay xuống, không chút do dự giao cho Diệp Phàm dặn dò, mấy người đều không hỏi thăm quá nhiều, Diệp Phàm có mục tiêu riêng.
- Cần chúng ta giúp một tay không?
Huân Y vẫn không yên lòng nói.
- Không cần, các ngươi về trước đi, sắp đến thời gian Phong chủ giảng đạo rồi, đến lúc đó bị nàng ta phát hiện chúng ta đều không có ở đó, cũng không phải chuyện đùa đâu, về phần ta, dù sao trước giờ đều chưa nghe qua, nàng cũng đã quen rồi.
Diệp Phàm cười nói, ngay sau đó buộc Linh thú của Huân Y trên tay, Thiên Linh Mã xuất hiện trước mặt hắn, trở mình lên ngựa, nghênh ngang rời đi.
Bên này, Diệp Tàn khống chế Thiên Hạc, đám người cũng cùng nhau ngồi lên Thiên Hạc, lao nhanh về phía Thiên phủ.
. . .
Thiên Thú sơn mạch, bất luận là ở kiếp trước hay là kiếp này, hắn đã tới không ít lần, cũng hiểu rất rõ nơi này, nếu hắn nhớ không lầm, cách đó không xa có một di tích cỡ nhỏ, trong di tích, có một bí tịch luyện thể và một trường côn, một bản võ kỹ.
Kiếp trước, hắn cùng mấy tên lính đánh thuê khác cùng nhau xông qua bí cảnh, cuối cùng bảo bối ập xuống, tự chém giết lẫn nhau, hắn bởi vì thực lực nhỏ yếu, chỉ lấy được một ít đan dược bên ngoài, cũng không tham dự vào cuộc chiến tranh đoạt.
Mà ở kiếp này hắn đã không còn hứng thú với di tích này nữa rồi, dù sao bất luận là bí kíp luyện thể hay là võ kỹ, hoặc là vũ khí, hắn đều không thiếu.
Nhưng lần này vậy mà hắn đi qua nơi này, thuận tiện vào xem một chút, hắn nhớ rõ cây trường côn kia dài hơn hai mét, kích thước cực kỳ thích hợp cho Đại Lực sử dụng.
Nếu đã quyết định giúp đỡ hắn thì đương nhiên không thể thờ ơ được, Diệp Phàm cưỡi Thiên Linh Mã, tốc độ cực nhanh lao về địa phương trong trí nhớ.
Trên đường đi lại gặp không ít Linh thú không có mắt, tất cả đều bị hắn tiện tay chém giết.
Ước chừng qua nửa canh giờ, một vùng đất bỏ hoang đất đá lộn xộn xuất hiện trước mặt hắn.
Cất Thiên Linh Mã đi, Diệp Phàm ngựa quen đường cũ dễ dàng tìm được cửa vào, dù sao cũng là lần thứ hai tới, rất nhiều chỗ hắn đã rõ ràng trong lòng.
Ầm!
Một tảng đá lớn bị Diệp Phàm dời đi, một hang đá vô cùng to lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Không chút do dự, thân hình rơi xuống, một giây sau, sắc mặt Diệp Phàm sắc mặ có chút kỳ quái.
Trước mắt hắn cũng không phải là thạch thất như trong trí nhớ, mà là trùng động vô cùng to lớn giống như như một cự trùng xuyên qua chỗ này vậy, tinh tế cảm nhận được khí tức còn sót lại, Diệp Phàm lui về phía sau.
Linh thú tứ phẩm Không Minh Trùng!
Đây là Linh thú mạnh mẽ có thể so với cường giả Siêu Phàm cảnh, hơn nữa còn có thể thấy được nó đã nuốt được không ít côn trùng.
Thứ này ở toàn bộ Thiên Thú sơn mạch chính là bá chủ một phương, hơn nữa cực kỳ vô sỉ, Linh thú tứ phẩm khác đều ở chỗ sâu bên trong Thiên Thú, bên ngoài gần như không có, tất cả mọi người đều có lãnh địa riêng của mình, đi ra bên ngoài bắt nạt Tiểu Linh thú không có tiền đồ.
Không Minh Trùng chính là một linh thú không tiền đồ không biết xấu hổ như vậy, nó thích nhất là đi quanh bên ngoài Thiên Thú sơn mạch, đương nhiên, số lượng loại linh thú này cực ít, toàn bộ Thiên Thú sơn mạch lại vô cùng to lớn, xác suất có thể đụng phải nó gần như là một phần vạn.
Nếu như người nào đó đụng phải, chỉ có thể nói người kia xui xẻo, dù sao có một vài võ tu hoạt động bên ngoài Thiên Thú sơn mạch thực lực không thể vượt qua Siêu Phàm cảnh.
Võ giả Siêu Phàm cảnh chân chính ai lại nhàn rỗi không có chuyện gì nhức cả trứng đi dạo bên ngoài Thiên Thú sơn chứ.
Động khẩu trước mắt to lớn như vậy, chiều dài của Không Minh Trùng này chí ít cũng phải mười trượng, gần ba mươi ba mét, rộng ba trượng, đã có thể xác định là thể trưởng thành.
Không Minh Trùng sau khi trưởng thành có thực lực Siêu Phàm nhị trọng, hơn nữa bởi vì có thể xuyên đất, cực kỳ khó chơi, nếu như không cẩn thận bị nó nuốt vào trong bụng, với thực lực của Diệp Phàm thực lực, muốn sống cũng quá sức.
Nhưng nhìn thấy vũng máu bên cạnh trông mà giật mình, ý nghĩa nảy ra trong đầu hắn, có thể khiến cho Không Minh Trùng đổ máu, hẳn là gặp kẻ địch mạnh mẽ, như vậy có phải là đại trùng tử này đã trọng thương rồi hay không?
Đã đến nơi này, cứ như vậy mà bỏ đi quả thật là đáng tiếc, lại nói, túi của Không Minh Trùng ở Thiên phủ ít nhất có thể đổi lấy 2 vạn tích phân, 2 vạn tích phân có thể đổi được rất nhiều thứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Phàm cắn răng, cẩn thận từng li từng tí theo thông đạo đi về phía trước, thạch thất trong trí nhớ đã toàn bộ sụp đổ, tính toán thời gian, ở kiếp trước lúc hắn tiến vào đây đã hơn ba mươi tuổi rồi, mà ở kiếp này hắn chỉ mới mười bảy mà thôi.
Nhưng thạch thất cũng đã bị hủy diệt rồi, nhìn thấy bởi vì vận mình của mình thay đổi, rất nhiều thứ cũng ở đây cũng bắt đầu có sự biến hóa.
Trên đường đi, vết máu càng ngày càng đậm hơn, đến cuối cùng, mùi máu tươi gay mũi khó ngửi, cơ quan gì đó hoàn toàn bị Không Minh Trùng phá hủy, mà đi tiếp vào sâu bên trong, một huyết nhục Không Minh Trùng nằm bên cạnh, vẫn đang nhúc nhích.
Diệp Phàm ngồi xổm xuống, mày kiếm hơi nhíu lại: Đây là, kiếm khí, chém từ bên trong ra, nếu như đoán không sai, hẳn là có người chém giết Không Minh Trùng từ trong bụng đi ra, chậc chậc, thật đúng là dũng mãnh, đoán chừng một thân đều là côn trùng nước, chắc chua lắm…
Theo vết máu một đường tiến vào, rất nhanh hắn đã đi tới trước một thạch thất Diệp Phàm ngừng lại, cửa lớn của thạch thất này đã bị phá tan, nhưng lại không giống thạch thất trước đó trực tiếp bị va nứt, trong trí nhớ, nơi này chính là nơi đặt ba kỳ bảo trong di tích.
Mùi máu tươi nồng đậm từ trong thạch thất to lớn truyền ra, bên trong đen kịt một màu, không có bất kỳ chút ánh sáng, có một tia nguyên lực yếu ớt đang dao động, chắc hẳn con côn trùng kia người thần bí đều đang ở nơi này.
Nếu như hắn nhớ không nhầm thì nơi này chính là phần cuối cùng của toàn bộ di tích.
Cẩn thận từng li từng tí đi vào, trong thạch thất này vậy mà có không ít dạ minh châu, nơi này không phải là giơ năm ngón tay không thấy gì mà là bởi vì trùng thân to lớn che khuất toàn bộ quang mang trong thạch thất cho nên mới tối đen như vậy.
Cứ đi vậy thêm năm phút nữa, toàn bộ thạch thất giống như chỉ có âm thanh nhịp tim của hắn, ai cũng không biết Không Minh Trùng chết chưa, hoặc là bản thân có thể đang đi về phía cự chủy khổng lồ đang giương rộng của nó.
Tay phải sờ soạng phía trước, hắn nhớ kỹ nơi đây có một cơ quan, có thể tự động châm lửa trong thạch thất, từ từ, một nhiệt độ ấm áp từ trong lòng bàn tay hắn truyền đến, Diệp Phàm theo bản năng vươn tay vằn vò, đây là . . . y phục!
Lúc này Diệp Phàm thu tay lại, trong lòng thất kinh, cũng chỉ có hắn gan lớn, bằng không người bình thường ở trong khung cảnh tối thui như này đã sớm sợ hãi phát khiếp rồi, chờ vài giây sau, Diệp Phàm yên lòng, y phục vừa mới mò được hẳn là người thần bí kia, mà người bí ẩn này sắp chết rồi sao, ngất rồi sao, nếu không thể lâu như vậy mà không có chút phản ứng nào được.
Lần nữa vươn tay phải ra, tay Diệp Phàm bắt đầu lần theo quần áo sờ lên, hắn xác định xem người này rốt cuộc đã chết hay chưa.