Vô Địch Thiên Đế

Chương 112: Diệp quỷ được hoan nghênh

Chương Trước Chương Tiếp

Ninh Hồng Trần nhìn bóng lưng của Bắc Cung Tuyết, lúc này trên mặt lúc xanh lúc trắng, hắn ta rất muốn chiếm hữu Bắc Cung Tuyết ngay tại chỗ này, nếu như trước đó không đụng phải đám người Diệp Phàm, có lẽ hắn ta sẽ thực sự làm như vậy, nếu như Bắc Cung Tuyết không biết thời thế, hắn ta sẽ giam lỏng nàng, xem nàng như công cụ tình dục.

Trở về bẩm báo nói nàng bị La Vực bắt đi, cái gì cũng đẩy lên trên người La Vực, còn mình âm thầm sát hại La Vực, hủy thi diệt tích, thần không biết quỷ không hay, với thanh danh hiện tại của hắn ta ở Thiên phủ, tin tưởng cấp cao của Thiên phủ cũng sẽ không nghi ngờ.

Chỉ là lần này gặp phải đám người Diệp Phàm, đầu La Vực ở trên tay Diệp Phàm, lúc này hắn ta làm ra loại chuyện này, hiển nhiên là không lý trí.

Trừ phi, giết chết toàn bộ đám người Diệp Phàm. . .

Trong lòng Ninh Hồng Trần khẽ động, ngược lại từ bỏ ý nghĩ này, vừa rồi Diệp Quỷ bộc lộ tài năng cũng khiến hắn ta có chút cảnh giác, những thứ giun dế này không có thực lực, nhưng năng lực ẩn nấp lại rất mạnh, nếu để cho bọn hắn đào thoát, không thể tránh khỏi một vài phiền toái.

. . .

Trên Thiên Hạc, mấy người ngồi ở bên cạnh, Diệp Phàm có chút trầm mặc, hành vi của Bắc Cung Tuyết khiến cho lòng hắn có hơi nguội lạnh, lại nói, hắn có thể nói Bắc Cung Tuyết chưa trưởng thành, nhưng làm ra chuyện như này, sao có thể tự bào chữa được nữa chứ.

Suy cho cùng, Diệp Phàm cũng không phải người vô tình, sớm chiều ở chung với Bắc Cung Tuyết lâu như vậy, muốn nói không có chút cảm giác nào thì đó là gạt người, nhưng Bắc Cung Tuyết làm ra đủ chuyện đã khiến hắn hoàn toàn buông xuống, đương nhiên, Diệp Phàm cũng không phải người quái đản, buông xuống tất cả các vấn đề về tình cảm, bọn họ vẫn được xem như là người quen.

Không cần thiết thực sự trở thành kẻ thù, không có mối quan hệ tốt vậy thì làm bằng hữu bình thường vậy.

. . .

Tỷ muội Vương Tử Yên rất hoạt bát, trên đường đi líu ra líu ríu nói không ngừng khiến cho chặng đường buồn tẻ có chút sức sống.

- Thiên Hạc này thật tốt, nhớ lần trước là lúc tân sinh ngồi Thiên Hạc tiến vào Thiên phủ.

Vương Tử Nhiên cảm thán nói.

Vương Tử Yên nửa muốn nửa không ngồi bên cạnh Diệp Quỷ, dịu dàng nói:

- Diệp Quỷ sư đệ, ngươi thật lợi hại, một kiếm mà có thể giết chết La Vực lúc ngươi thi đấu ở đại hội tân sinh giao lưu ta cũng nhìn thấy, quá mạnh.

Diệp Quỷ nghe vậy hơi nghi hoặc nhìn Vương Tử Yên, đã lớn như vậy, thật sự không có nữ nhân nào chủ động nói chuyện với hắn ta cả, nhưng bản thân hắn ta cũng không phải là người thích nói chuyện với người khác, ôm kiếm trầm mặc ngồi bên cạnh, điều này khiến Diệp Phàm nhức óc, sau này tam đệ làm sao có thể thành gia lập nghiệp đây!

Người bình thường nhìn thấy tình huống của Diệp Quỷ đương nhiên sẽ kính nhi viễn chi, điều khiến Diệp Phàm không ngờ tới là hình như hai hoa tỷ muội này rất thích Diệp Quỷ, cũng không để ý đến thái độ của Diệp Quỷ, hai người một trái một phải ngồi bên cạnh Diệp Quỷ, thỉnh thoảng kề sát gần hắn.

Diệp Quỷ hiển nhiên có chút không thích ứng được, khiến cho một người vẫn luôn lạnh lùng như hắn ta có chút bối rối, nhìn chung nội tâm Diệp Quỷ cũng không xấu, hắn chỉ là phong bế chính mình mà thôi, ngoại trừ đại ca, Nhị ca cùng phụ mẫu hắn ra, hắn không tin bất kỳ kẻ nào.

Trước kia màn chắn mà hắn dựng lên để tự bảo vệ mình khiến cho tất cả nữ nhân không bằng lòng tới gần hắn, vậy mà bây giờ lại xuất hiện một đôi hoa tỷ muội nhiệt tình như lửa.

- Ta là đệ tử của Tiềm Long phong, ta là tư chất phế phẩm!

Diệp Quỷ lấy ra đòn sát thủ, câu nói đầu tiên chính là câu này.

Diệp Phàm và Diệp Tàn đồng thời nhìn về phía hai nữ nhân kia, bọn hắn rất muốn biết phản ứng của hai người, điều khiến Diệp Phàm không ngờ tới là hai người không chỉ không có có bất kỳ thái độ xem thường nào, ngược lại không thèm để ý nói:

- Ta chỉ biết tu luyện phải xem tư chất, kết giao bằng hữu cũng phải xem tư chất sao?

- Ai ya, Diệp Quỷ, ngươi không nói lời nào ta còn tưởng ngươi câm điếc đấy!

Vương Tử Yên khẽ cười nói.

Đôi mắt Diệp Quỷ như hàn băng khẽ động, Diệp Phàm ở bên cạnh mỉm cười, nếu có hai hoa tỷ muội hoạt bát này ở lại bên cạnh tam đệ, cũng là một chuyện lý thú.

Nữ nhân đẹp xấu đối với Diệp Phàm mà nói, thực ra không quan trọng như vậy, một người, vẫn phải xem tâm linh, ví dụ như Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ, mặc dù mỹ lệ mê người, nhưng đám người Diệp Phàm căn bản không có khả năng ở bên cạnh những người như các nàng ta.

- Ta mặc kệ, chúng ta là bằng hữu, sau này chúng ta làm nhiệm vụ sẽ gọi thêm ngươi, ngươi phải đồng ý đấy, nếu không lần sau hai nữ tử yếu đuối như chúng ta lại gặp phải tình huống như này nữa thì phải làm sao?

Vương Tử Nhiên hoạt bát nói.

Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ cho rằng hai nàng chỉ đang tìm một đồng đội mạnh mẽ cùng bọn họ làm nhiệm vụ mà thôi, nhưng ba người Diệp Phàm bởi vì vấn đề hoàn cảnh sinh hoạt, nhìn người có đôi khi không nhìn bề ngoài, mà là đôi mắt kia, nhiều lúc, đôi mắt chắc chắn sẽ không gạt người.

Tính cách của Vương Tử Nhiên quả thực là như vậy, cũng không có lòng dạ xấu xa gì.

Tỷ muội Vương gia quấn lấy Diệp Quỷ, Huân Y ngồi bên cạnh Diệp Phàm, sắc mặt đỏ hồng, hai tay siết chặt, muốn nói lại thôi.

- Huân Y sư tỷ không sao chứ?

Diệp Phàm ân cần thăm hỏi nói.

- Không . . . Không có việc gì, lần này đa tạ Diệp Phàm sư . . . Đệ, về sau gọi ta Huân Y là được rồi, sư tỷ sư đệ . . . Có chút xa lạ.

Càng nói giọng nói của Huân Y càng nhỏ hơn, nếu không phải ngũ giác của Diệp Phàm mạnh mẽ thì hắn thực sự không thể nghe thấy được.

Có chút bất đắc dĩ nhìn Huân Y, tính cách nhát gan như vậy quả thực là không dễ nói chuyện mà, có chút khả ái, lại có chút điềm đạm đáng yêu.

Nếu là Diệp Phàm lúc trước, cũng không thích loại người có tính cách như này bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, đều phải học cách để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng không biết vì sao, sau khi cùng Huân Y sinh sống một khoảng thời gian, hắn phát hiện người như vậy thực ra cũng rất khổ rất mệt mỏi, các nàng sợ giao lưu, sợ rất nhiều thứ.

Mẫn cảm, vừa cảm giác không an toàn mãnh liệt, các nàng muốn chiến thắng nỗi hoảng sợ này, nhưng lại không thể nào vượt qua được, thực ra thế giới của những người này tồi tệ hơn thế giới của những người gan dạ rất nhiều, thực sự đừng xem thường họ.

Có rất nhiều thứ là thiên sinh, có vài thứ là do sau này tạo thành, có vài thứ là do hoàn cảnh tạo nên, ngươi không có trải qua cuộc sống người khác, cũng không có tư cách nhận xét về người khác, nếu đổi lại, ngươi còn bết bát hơn người khác nữa.

- Vậy sau này gọi ngươi là Huân Y, ngươi gọi ta là Diệp Phàm là được rồi!

Diệp Phàm nở nụ cười tự nhiên hiền hòa, từ khi sau khi trùng sinh, tính cách của Diệp Phàm cũng đã thay đổi đi rất nhiều, kiếp trước tính cách hắn có chút giống Diệp Tàn, mà hắn ở thế giới là một con người có rất nhiều bản mặt, khiến cho người ta không thể nào biết được đâu mới là hắn chân chính.

Chí ít có một điểm, nụ cười của Diệp Phàm luôn có thể khiến cho tâm trạng khẩn trương của Huân Y trở nên bình thản, khiến cho tâm tính tự ti của Đại Lực trở nên ấm áp, nụ cười này không chỉ là đường cong nơi khóe miệng mà còn mang theo một loại tình cảm chân thành nữa.

Mấy người trên đường đi cười cười nói nói, cũng từ từ quen đường, tính cách tỷ muội Vương gia hoạt bát, nói với Diệp Quỷ vài câu, mặc kệ Diệp Quỷ tích chữ như vàng, các nàng vẫn làm không biết mệt.

Gần tối, mọi người đi tới sao huyện của Linh Chu mà trước đó mấy người Diệp Phàm xông qua, sào huyệt Linh Chu này là bá chủ của các vùng phụ cận cách mười dặm, mặc dù bây giờ đã tiêu diệt gần hết, nhưng uy thế vẫn còn, linh thú xung quanh trong thời gian ngắn không dám tới gần, cho nên trở thành chỗ nghỉ ngơi vô cùng tốt.

Ba người Diệp Phàm phục dụng Huyết Linh Nhũ vừa vặn nhân lúc tối nay củng cố tu vi một phen.

Rất nhanh mấy người ăn xong cơm tối, so với lần trước kinh hồn táng đảm, Lần này Huân Y ngủ sâu, hơn nữa còn mơ một giấc mơ, trong mộng, Diệp Phàm giống như một thủ hộ thần, vì nàng mà ngăn mưa chắn gió.

Một đêm yên lành trôi quá, sáng sớm ngày hôm sau đám người ngáp ngắn ngáp dài tỉnh lại, Diệp Phàm và Diệp Quỷ dựa ở hai đầu thông đạo, giống như hai thủ hộ thần, khắc sâu vào trong tầm mắt ba nữ nhân vừa tỉnh lại.

Đương nhiên, thực ra Diệp Tàn và Đại Lực cùng canh giữ ở chỗ cửa động, chỉ là rõ ràng trong mắt ba nữ nhân kia chỉ nhìn thấy hai người Diệp Phàm, Huân Y trên mặt nở nụ cười xinh đẹp lộ ra một tia hồng nhuận, nghĩ đến giấc mộng tối hôm, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Về phần Vương Tử Yên và Vương Tử Nhiên trong mắt chỉ có Diệp Quỷ, kiểu lãnh khốc như vậy lại mang hương vị nam nhân nên có, quả thực quá đẹp rồi.

Đợi tất cả mọi người sửa sang xong, Diệp Phàm cất cao giọng nói:

- Nhị đệ, ngươi và tam đệ dẫn Huân Y và hai nữ nhân này trở về học phủ trước, ta còn có chút chuyện ở Thiên Thú sơn mạch, tạm thời không thể trở về được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)