Lại là giọng nói của Ninh Hồng Trần vang lên.
Thân hình mấy người Diệp Phàm dừng lại, vốn dĩ hắn không muốn nói quá nhiều về chuyện này, dù sao đối với loại người không biết xấu hổ này, nói cũng không có tác dụng gì cả, nhưng hắn muốn một phần sao, vậy thì ngươi nghĩ nhiều rồi đó.
- Ninh sư huynh có ý gì?
Diệp Phàm dừng lại lạnh nhạt nhìn Ninh Hồng Trần.
- Nếu không phải bởi vì sự xuất hiện của ta khiến cho bọn hắn kinh hồn thất thố, các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ này sao? Hiện tại các ngươi nhận hết phần thưởng của nhiệm vụ, như vậy cũng không được hay lắm đâu.
Ninh Hồng Trần vẫn ôn hòa như cũ nói, chút phần thưởng này, hắn ta căn bản chướng mắt, sở dĩ hắn ta nói như vậy, là vì để cho Bắc Cung Tuyết thiếu hắn ta một nhân tình, bởi vì hắn ta tin tưởng Bắc Cung Tuyết nhất định sẽ giúp Diệp Phàm đỡ lời.
Có lúc, thiếu quá nhiều nhân tình trả không hết thì muốn kính dâng một vài thứ, con người chẳng phải là như vậy hay sao.
Quả nhiên, lúc này Bắc Cung Tuyết muốn nói chuyện, nha đầu này mặc dù đơn thuần ngu đần, cũng rất dễ bị người ta lợi dụng, nhưng lại thật thà, nàng quả thực chỉ vì nghĩ cho Diệp Phàm mà thôi.
Nhưng Diệp Phàm trực tiếp cắt đứt lời của Bắc Cung Tuyết:
- Ngươi im miệng!
Gầm lên một tiếng, Bắc Cung Tuyết lập tức ngây người tại chỗ, nàng nghe được tâm trạng của Diệp Phàm trong lời nói đó, phiền chán, hắn vậy mà bắt đầu phiền chán ta rồi.
Đúng là phiền chán, rất nhiều chuyện, bản thân hắn có thể giải quyết, lại bởi vì một câu của Bắc Cung Tuyết, ngược lại khiến cho hắn giống như nợ Ninh Hồng Trần một nhân tình vậy, mặc dù hắn không thèm để ý đến suy nghĩ của người khác, nhưng nếu như để cho Ninh Hồng Trần đắc ý như vậy, hắn rất khó chịu.
- Ninh Hồng Trần, ngươi ngoại trừ giống như não tàn xông vào khiến cho màn ám sát của ta thiếu chút nữa thất bại, ngươi còn có công lao gì đây?
Diệp Phàm nói thẳng:
- Ngươi nói ngươi biết chúng ta ẩn nấp nên mới xuất hiện, ngươi cho rằng ngươi là mặt hàng gì, huynh đệ ba người chúng ta ẩn náu rất kỹ, ngươi dựa vào cái gì mà có thể lập tức nhìn thấu?
- Ngươi muốn vật phẩm của nhiệm vụ, nể mặt sư muội ta, ta có thể cho ngươi, nhưng người như ngươi, thật sự không xứng ở trước mặt ta nói những lời như vậy, ta là mặt hàng gì, ha ha, ta chỉ dùng một tay cũng có thể nghiền chết ngươi, huống chi là tìm vị trí ẩn náu của các ngươi.
Ninh Hồng Trần nghe vậy không thèm để ý nói.
- Thật sao, vậy ngươi biết tam đệ ta bây giờ đang ở chỗ nào không?
Giọng nói trào phúng của Diệp Phàm vang lên, mọi người nhất thời hơi kinh hãi, lúc này mới phát hiện, Diệp Quỷ chẳng biết lúc nào, đã biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Quỷ tu hành thích khách chiến kỹ, nếu như chút việc này cũng làm không xong thì quả thực quá phụ lòng công bồi dưỡng của Diệp Phàm rồi, đương nhiên, thực lực chắc chắn có sự chênh lệch, Diệp Quỷ có thể tránh được ánh mắt của Ninh Hồng Trần, nhưng một khi xuất thủ, tất nhiên sẽ bị hắn ta phát giác.
Một cú tát này đánh rất vang dội, chỉ thấy sắc mặt hai nữ nhân Vương Tử Yên thay đổi, Bắc Cung Tuyết cũng có chút phức tạp, lúc này, nếu nàng không biết Ninh Hồng Trần đang cố ý bán mặt mũi của nàng thì nàng hoàn toàn có thể trở về lò trùng tạo rồi.
Thực ra Bắc Cung Tuyết cũng không ngu dốt, chỉ là quan tâm sẽ bị loạn, trước đó có Triệu Linh Nhiên cho nàng biết tình cảnh vấn đề hiện tại của Diệp Phàm, sau lại có lão đạo Ninh Hồng Trần không ngừng đào hố, cộng với sự lo lắng đối với Diệp Phàm, thúc đẩy nàng đứng trên lập trường bảo vệ Diệp Phàm.
Chỉ là Diệp Phàm hết lần này tới lần khác căn bản không cần bất luận kẻ nào bảo vệ, tận sâu trong xương cốt hắn vẫn luôn có chủ nghĩa đại nam tử, mà Bắc Cung Tuyết lại luôn vũ nhục tôn nghiêm của hắn.
Hắn cần sự tín nhiệm, mà hết lần này tới lần khác Bắc Cung Tuyết cũng tự cho mình là đúng mà đứng ra bảo vệ hắn.
Tư tưởng của nam nhân và nữ nhân, từ xưa đến nay, cũng rất khó đứng trên một chiến tuyến, nhưng có vài lời, không phải là không có ai hiểu ngươi, chỉ là ngươi không tìm được đúng người mà thôi.
Ninh Hồng Trần thoáng âm trầm, bị vạch mặt trước mặt nhiều người, nỗi khuất nhục xẹt qua đấy lòng hắn ta, một giây sau hắn ta lần nữa khôi phục dáng vẻ nho nhã ôn hòa:
- Diệp sư đệ thật bản lãnh, nếu như có bản lĩnh đối phó đám người La Vực thì cũng không cần ta phải xuất hiện.
Diệp Phàm cười lạnh nhìn Ninh Hồng Trần một cht, lộ ra một tia ý vị thâm trường ý cười:
- Thật sao, nếu ta có sự phòng ngự của Ninh sư huynh, ta cũng có thể trực tiếp lao vào như vậy, dù sao da dày đao kiếm cũng không thể đâm thủng được.
Nói xong Diệp Phàm trực tiếp rời đi, lúc này đám người Huân Y đi theo, lúc sắp ra khỏi long miếu, Diệp Phàm ngừng lại:
- Bắc Cung Tuyết, ngươi theo ta trở về Thiên phủ hay là tiếp tục đi theo Ninh Hồng Trần.
Nếu như nói lần trước hắn thông qua loại phương thức này để bảo vệ Bắc Cung Tuyết thì lần này, hắn chân chính nghiêm túc hỏi nàng, hành vi của Ninh Hồng Trần đã bày ở trước mặt, nếu như Bắc Cung Tuyết vẫn như cũ chấp mê bất ngộ, vậy thì Diệp Phàm cũng chỉ có thể xin lỗi Bắc Cung Hàn Tiêu, huống chi, lúc trước hắn cũng chỉ đồng ý chăm sóc bảo vệ Bắc Cung Tuyết, cũng không phải là thị vệ thân cận bên cạnh nàng.
Bọn họ một người ở Tiềm Long phong, một người ở Thần Võ phong, hắn cũng không thể tốn hầu hết thời gian để chú ý tới Bắc Cung Tuyết.
Một người, bản thân không thể tự trưởng thành, thì người khác làm sao có thể giúp được chứ?
Bắc Cung Tuyết nghe thấy vậy lập tức do dự, nàng là một người lương thiện nhưng người lương thiện thì vẫn luôn quan tâm đến cảm nhận của người khác, lại xem nhẹ cảm nhận thực sự của thân nhân mình, sự lương thiện này cũng chẳng khác gì chuyện cười cả.
- Ta theo sư huynh ra ngoài, nếu như một mình hắn trở về thì ta nên ăn nói với sư phụ thế nào đây?
Bắc Cung Tuyết muốn giải thích đáp án rõ ràng, nàng vẫn như cũ lựa chọn cùng Ninh Hồng Trần trở về, Bắc Cung Tuyết không biết ý nghĩ trong lòng mình, nàng không muốn đi với Diệp Phàm, bởi vì đi theo hắn lại giống như phủ nhận tất cả các hành vi của mình.
Nàng cảm thấy mình không có lỗi gì cả, rõ ràng tất cả đều xuất phát từ ý tốt, đều vì Diệp Phàm, dựa vào điều gì mà nàng nhất định phải nhận sai chứ, lại nói, hiện tại Diệp Quỷ ẩn náu vẫn chưa bị Ninh Hồng Trần phát hiện, không có nghĩa là trước đó Ninh Hồng Trần không phát hiện ra.
- Được, từ nay về sau, chúng ta là người qua đường! Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Diệp Phàm căn bản không chút do dự, trực tiếp cất cao giọng nói, ngay sau đó cực kỳ dứt khoát đi ra ngoài, đồng thời thân hình Diệp Quỷ từ bên cạnh đi ra, vị trí kia, chính là vị trí trước đó hắn ta mai phục, cũng nằm ở điểm mù của cửa lớn.
Ở bên trong không thể nhìn thấy, huống chi ở bên ngoài cửa chính, càng không thể nào thấy được, có thể thấy được Ninh Hồng Trần hoàn toàn đang nói láo.
Bắc Cung Tuyết có chút kinh ngạc nhìn Diệp Quỷ đi ra, sắc mặt hai nữ nhân Vương Tử Yên cũng có chút khó coi, sau đó liếc nhìn nhau, đuổi theo Diệp Phàm chạy ra ngoài, toàn bộ Long Miếu chỉ còn lại có Bắc Cung Tuyết và Ninh Hồng Trần.
Sắc mặt Ninh Hồng Trần cực kỳ khó coi, hắn ta không ngờ tới bản thân lại bị một tên giun dế như Diệp Phàm chơi một vố, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Bắc Cung Tuyết trong mắt hắn hiện lên một tia sát ý.
- Ngươi muốn chơi sao, được lắm, ta cùng ngươi chơi một trận!
Trong lòng Ninh Hồng Trần âm thầm gầm thét, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Ngại quá, lần này là ta xúc động, lúc ấy ta sợ đám sư muội Huân Y gặp nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách, mới chạy vào, sau khi đi vào mới phát hiện hành vi của mình cực kỳ ngu xuẩn!
- Sư huynh, làm sai nên thản nhiên nhận sai, tại sao ngươi lại làm như vậy chứ…
Trong lòng Bắc Cung Tuyết có chút hối hận, nàng đột nhiên phát hiện mình có thể thật sự sai rồi, hơn nữa còn phạm phải sai lầm rất lớn.
- Bởi vì ta không muốn mất mặt trước mặt muội, ta không quan tâm đến suy nghĩ của bất kỳ ai nhưng muội thì khác!
Ninh Hồng Trần thâm tình nhìn Bắc Cung Tuyết nói, Bắc Cung Tuyết lập tức cảm thấy có chút không biết làm sao, thản nhiên nói, nam nhân ưu tú như Ninh Hồng Trần, quả thực rất hấp dẫn người người, Bắc Cung Tuyết không chán ghét hắn ta nhưng cũng không thể nói là thích được.
- Sư huynh, ta vẫn luôn xem ngươi là ca ca!
Bắc Cung Tuyết thấp giọng nói, sau đó cúi đầu đi ra khỏi Long Miếu.