Vô Địch Thiên Đế

Chương 110: Người vô liêm sỉ

Chương Trước Chương Tiếp

Nghìn cân treo sợi tóc . . .

Diệp Phàm không chút do dự, trực tiếp phá cửa sổ xông ra, một bên khác Diệp Quỷ cũng đồng thời không đợi tin tức của Diệp Phàm, lúc này, nếu như còn đợi tin tức của Diệp Phàm thì cũng đã muộn rồi.

Huynh đệ ba người rất ăn ý, gần như vào thời điểm Trịnh Cung kinh hô, Diệp Tàn đầu tiên từ phía trên lao xuống, thanh âm vô cùng to lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Trịnh Cung ngay sau đó kiếm quang của Diệp Phàm và Diệp Quỷ lóe lên.

Chém!

Vèo!

Hai bóng người lấy tốc độ cực nhanh lướt qua bên cạnh hai người Trịnh Cung, sát khí tản ra, Trịnh Cung và La Vực cảm thấy cổ đau xót, ngay sau đó hai người bất lực ngã trên mặt đất.

Không tiêu sái như Ninh Hồng Trần, ba người Diệp Phàm chỉ có nhanh, xuất kiếm ra, hai người Trịnh Cung bị chém giết, không thể nói cỡ nào suất khí, mà giờ khắc này trong mắt ba nữ nhân Huân Y còn vĩ đại hơn Ninh Hồng Trần rất nhiều.

Hai nữ nhân Vương Tử Yên, Vương Tử Nhiên cũng không phải là người ngu, hai người Diệp Phàm có thể xuất hiện vào thời khắc mấu chốt nhất, hiển nhiên cũng không phải là vừa tới, mà là đã sớm ẩn nấp ở chỗ tối, cách làm này so với Ninh Hồng Trần, Ninh Hồng Trần rõ ràng là não tàn hơn rất nhiều.

- Diệp Phàm sư đệ!

Giọng nói Huân Y có chút sợ hãi lại có chút cao hứng vang lên, giây tiếp theo, nàng cảm động nhào vào lòng Diệp Phàm.

Huân Y thích Diệp Phàm sao? Trước kia, nàng chưa bao giờ nghĩ tới hai chữ yêu thương, thậm chí nàng giúp Diệp Phàm nhận nhiệm vụ cũng không hoàn toàn là vì Diệp Phàm, chẳng qua là nghĩ giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.

Nhưng khi một kiếm này chém ra, xé rách không chỉ là cổ Trịnh Cung mà còn có cửa trái tim của nàng nữa.

Anh hùng cứu mỹ nhân, mãi mãi không phải là việc gì cũ kỹ, Huân Y không phải nữ nhân cơ trí, nàng cẩn thận từng li từng tí hành tẩu trong thế giới này như giẫm trên băng mỏng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc dựa vào người khác, nhưng đồng thời, nàng không cách nào chiến thắng được sự nhu nhược và bản tính nhát gan của bản thân.

Diệp Phàm cũng không thể ưu tú như Ninh Hồng Trần, nhưng lại khiến Huân Y cảm giác thật thoải mái, cho nên nàng nguyện ý thân thiết với Diệp Phàm nhưng cũng cũng chỉ giới hạn ở mức bằng hữu bình thường mà thôi, thế nhưng, giờ khắc này phong thái của Diệp Phàm lại giống như khắc vào trong linh hồn nàng khiến nàng không nhịn được mà tâm động.

Ở phương diện tình cảm, giống như cơn chấn động cực hạn, trong nỗi sợ hãi cùng cực, Diệp Phàm giống như một Thiên Thần cứu vãn nàng, hình tượng của Diệp Phàm cũng được phóng đại vô hạn.

Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lòng, Diệp Phàm ngược lại có chút không biết làm sao, đồng thời, Bắc Cung Tuyết cưỡi Thiên Linh Mã đi đến, một màn này đúng lúc bị nàng nhìn thấy, chẳng biết tại sao, một cảm xúc rất phức tạp tràn ngập trong lòng nàng.

Ngươi không muốn ta lại gần Hồng Trần sư huynh nhưng chính ngươi ôm ấp với sư tỷ!

- Diệp Phàm!

Một bóng người vọt vào, ngược lại ngây ngốc tại chỗ, có chút không rõ tình huống trước mắt, người vừa tới không phải là Đại Lực thì là ai.

Bốn người Diệp Phàm bởi vì gấp rút lên đường, gần như vượt nóc băng tường, đi con đường gần nhất, mà Ninh Hồng Trần cưỡi ngựa, chỉ có thể đi đại lộ, cho nên Đại Lực cũng không biết Ninh Hồng Trần cũng ở đây.

- Không sao không sao!

Diệp Phàm an ủi Huân Y vài câu, tâm trạng Huân Y từ từ bình ổn lại, đợi nàng tỉnh táo lại từ cơn xúc động vừa rồi mới phát hiện bản thân mình đang ôm Diệp Phàm, lúc này sắc mặt, vội vàng lui lại, cúi đầu nói:

- Diệp sư đệ, vừa rồi… ta… thực sự xin lỗi.

- Không có việc gì, dù sao cũng đã vượt qua thời khắc sinh tử, có tâm trạng như vậy cũng rất bình thường.

Diệp Phàm an ủi, Vương Tử Yên cùng Vương Tử Nhiên cũng đi đến trước mặt Diệp Phàm nói lời cảm tạ, đồng thời nhìn Diệp Quỷ, Diệp Tàn nói lời cảm tạ, Diệp Tàn còn tốt, chí ít bình tĩnh gật đầu, Diệp Quỷ hoàn toàn là bộ dạng lãnh khốc nghiêm túc.

Chỉ là Diệp Quỷ như vậy lại khiến cho hoa tỷ muội Vương gia không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.

Ngược lại Bắc Cung Tuyết và Ninh Hồng Trần hoàn toàn bị phớt lờ, sắc mặt Ninh Hồng Trần cũng hơi khó coi, nhưng hắn ta là người nào chứ, sắc mặt lúc này xoay chuyển, lộ ra vẻ ôn hòa như thường nói:

- Ba vị sư đệ phối hợp rất tốt, nếu không ta vừa tiến vào, thiếu chút nữa khiến cho mấy người Huân Y bị thương rồi.

Tư thái kia giống như hắn ta biết đám người Diệp Phàm núp trong bóng tối, hắn ta xuất hiện là vì hấp dẫn hỏa lực, lập tức khiến cho người bình thường lạnh nhạt như Diệp Tàn, cũng không nén được lửa giận thiêu đốt trong lòng.

Ngược lại Diệp Phàm rất bình tĩnh, đối với tính cách của Ninh Hồng Trần hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, tình huống bây giờ cho dù hắn nói Ninh Hồng Trần căn bản đang nói bậy cũng không có ý nghĩa gì bởi vì người khác hoàn toàn có thể nói hắn ta phát hiện ba người bọn họ.

Cho nên hoàn toàn không cần thiết phải tranh cãi, thực lực của Ninh Hồng Trần rất mạnh, nhưng Diệp Phàm còn mạnh hơn hắn, người này nhất định sẽ bị hắn giẫm dưới chân, so đo với một người chắc chắn là bại tướng dưới tay mình, không có gì thú vị cả.

Hai nữ tử Vương Tử Yên nghe thấy vậy lúc này trên mặt lộ ra một tia quả nhiên, một câu của Ninh Hồng Trần trực tiếp làm cho các nàng tin phục, đây cũng là điều rất bình thường, dù sao thì Ninh Hồng Trần là ai chứ? Đây chính là thiên tài đứng đầu học phủ, bất kể như thế nào cũng không có khả năng phạm sai lầm đơn giản như thế.

Duy chỉ có Huân Y có chút chán ghét nhìn Ninh Hồng Trần, thời điểm nàng nhìn thấy Diệp Phàm qua khe cửa sổ, tiếng vó ngựa của Ninh Hồng Trần căn bản vẫn chưa truyền tới, mà với tình hình lúc ấy, đám người Diệp Phàm âm thầm ra tay xác suất thành công rõ ràng là cao hơn nhiều so với cái gọi là giương đông kích tây.

Mà tiếng vó ngựa của Ninh Hồng Trần truyền đến, cho đến lúc hắn ta tiến vào nơi đây mới được bao lâu chứ, thời gian ngắn như vậy hắn ta căn bản không thể phát hiện ra đám người Diệp Phàm, huống chi, vị trí của Diệp Phàm hoàn toàn nằm ở góc chết của cửa chính, nếu trước đó Huân Y còn có chút hảo cảm với Ninh Hồng Trần thì hiện tại hoàn toàn xem thường.

- Tạ ơn Ninh sư huynh!

Tỷ muội Vương Tử Yên nói lời tạ ơn, Huân Y lại căn bản không để ý tới Ninh Hồng Trần.

Ninh Hồng Trần vẫn như cũ duy trì nụ cười ôn hòa, trong đôi mắt lại hiện lên một tia hàn quang, hắn ta không muốn nhận lời cảm tạ của tỷ muội Vương Tử Yên, hai nữ nhân này dáng dấp cũng coi như xinh đẹp, lại là song bào thai, nếm thử một chút cũng không tệ, nhưng mục tiêu chủ yếu nhất của hắn ta vẫn là Huân Y.

Là thiên tài đệ nhất Thiên phủ, tất cả tuyệt sắc nữ tử trong Thiên phủ, hắn ta đều muốn có được, chỉ có như vậy, hành trình của hắn ta ở Thiên phủ mới được xem là hoàn mỹ.

Diệp Phàm nhìn về phía Bắc Cung Tuyết, hai mắt có chút lạnh lẽo, nếu như chuyện lúc trước hắn đều có thể tha thứ, dù sao chỉ là do Bắc Cung Tuyết quá trẻ con, nhưng bây giờ nàng một thân một mình đi theo Ninh Hồng Trần ra ngoài, chuyện này đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Diệp Phàm.

Diệp Phàm không phải là nam nhân của Bắc Cung Tuyết, nhưng chí ít hắn chưa từng giấu giếm nữ nhân này bất cứ điều gì, công pháp Thiên Giai nói cho là cho, trong lòng hắn, Bắc Cung Tuyết giống như muội muội của hắn, mà bây giờ, cô muội muội này lần này đến lần khác phản nghịch, tùy hứng.

Hắn đã nói rất nhiều lần rồi bảo Bắc Cung Tuyết cách xa Ninh Hồng Trần, nàng không chỉ không nghe, vậy mà ngày một thậm tệ hơn cùng Ninh Hồng Trần đơn độc ra ngoài làm nhiệm vụ.

Chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Bắc Cung Tuyết, tay phải Diệp Phàm tung ra một chiêu, chặt đầu Trịnh Cung và La Vực xuống, cất vào, ngay sau đó Thiên Linh Mã nhận được Linh Thú Hoàn của ba người La Vực.

Thứ này mua sắm ở học phủ cũng được trên trăm tích phân.

Làm xong tất cả, Diệp Phàm trực tiếp dặn dò đám người Huân Y rồi rời đi, từ đầu đến cuối, không nói với Bắc Cung Tuyết một câu nào, Bắc Cung Tuyết có chút buồn bã nhìn Diệp Phàm, loại cảm giác xa lạ này khiến nàng cảm thấy tim như bị đao cắt.

Ngay sau đó là phẫn nộ, tại sao, tại sao rõ ràng bản thân hắn cũng làm sai, tại sao lại đối xử với nàng như vậy chứ, rốt cuộc nàng đang làm sai điều gì?

Ngươi không quan tâm ta thân thiết với Hồng Trần sư huynh đúng không? Ta nhất định phải lại gần hắn, ta không nghe lời ngươi, ai bảo ngươi luôn đối xử với ta như vậy chứ…

Đột ngột, một thanh âm vang lên:

- Diệp sư đệ, nhiệm vụ này hoàn thành ta cũng có một phần, một mình ngươi trở về lĩnh nhiệm vụ không ổn đâu!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)