Vô Địch Thiên Đế

Chương 108: Giành giật từng giây

Chương Trước Chương Tiếp

Một đường phi hành, mấy người thuận lợi xuyên qua Thiên Thú sơn mạch, đi vào cương vực của Kim quốc chỉ là vẫn không thấy đám người Trịnh Cung đâu.

- Đại Lực, tại sao ngươi muốn trở nên mạnh mẽ như vậy!

Diệp Phàm đột nhiên nói.

- Bởi vì ta không muốn bị người ta ức hiếp, không muốn phụ mẫu bị người ta xem thường.

Đại Lực nghe thấy vậy giọng nói ồm ồm vang lên, lần nữa trở lại dáng vẻ chất phác vốn có.

Diệp Phàm vào mắt Đại Lực hai mắt, trong lòng hiểu rõ, có lẽ Đại Lực có một chút cơ trí, nhưng bản tính vẫn là một người thành thật, yêu cầu rất đơn giản, cũng có thể tưởng tượng sự khát khao trong lòng Đại Lực.

- Ngươi có nhìn thấy đám mây bên trên kia không?

Diệp Phàm chỉ đám mây trên bầu trời nói.

- Ừm!

- Một ngày nào đó, ngươi sẽ cùng chúng ta đứng trên đám mây đó, quan sát thế giới này. Ngươi tin ta không?

- Ta tin!

. . .

Thiên Hạc của Bạch Khinh Ngữ mạnh hơn Thiên Hạc của Diệp Phàm Thiên Hạc không chỉ một cấp bậc, tốc độ nhanh chóng, hoàn toàn có thể vượt qua gấp hai lần tốc độ của Diệp Phàm, Thiên Thú sơn phía dưới giống như dòng lũ nhanh chóng trào lên, trên mặt Bạch Khinh Ngữ lại vô cùng lo lắng.

Tiềm Long phong cho tới bây giờ chỉ mới có năm đệ tử mà thôi, bàn về sức chiến đấu, ba người Diệp Phàm xem như không têh, nhưng chẳng qua cũng chỉ là tân sinh mà thôi, nàng điều tra ra mục tiêu của nhiệm vụ lần này, là một tội phạm truy nã Nhập Cương ngũ trọng, cực kỳ giảo hoạt, thậm chí ngay cả đệ tử Nhập Cương lục trọng cũng chết trong tay hắn ta.

Nếu năm đệ tử này chết trong nhiệm vụ lần này thì Tiềm Long phong thật sự không cần phải tồn tại nữa, đồng dạng cũng là do Phong chủ nàng không làm tròn bổn phận.

Thực ra suy nghĩ kỹ một chút, tại sao bản thân lại chưa từng để ý đến đám đệ tử đó chứ, các phong khác chí ít mỗi ngày đều có Trường Lão phong chủ dạy bảo đệ tử, nàng vì tu hành mà bảy ngày mới xuất hiện một lần.

Một loại tự trách xuất hiện trong lòng nàng, ngược lại biến thành lo lắng sốt ruột. Đột nhiên, một đạo khí cơ vô cùng khủng bố truyền đến, ngay sau đó Thiên Hạc phát ra một tiếng kêu kinh hoàng, một huyết bồn đại khẩu xuất hiện phía dưới.

Sắc mặt Bạch Khinh Ngữ lập tức đại biến, hoảng sợ nói:

- Không Minh Trùng!

Ngay sau đó Thiên Hạc và Bạch Khinh Ngữ cùng nhau biến mất trong trùng chủy cực đại, tiếp đến Không Minh Trùng lần nữa chui vào mặt đất, biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Ở nơi khác, Bắc Cung Tuyết và Ninh Hồng Trần cũng nhanh chóng lên đường, tốc độ so với Thiên Hạc của Diệp Phàm cũng nhanh hơn nhiều, không còn cách nào khác Thiên Hạc của Diệp Phàm chỉ có một ngàn tích phân, nhưng Thiên Hạc của Ninh Hồng Trần lại là mấy ngàn tích phân, hoàn toàn không phải chỉ là một vật để cưỡi nữa.

Thành trì gần nhất giữa Kim quốc và Thiên Thú sơn mạch tên là Vạn Thú thành, theo nguồn tin đáng tin cậy thì bây giờ tên La Vực kia đang ở trong tửu điếm Thiên Vũ của Vạn Thú thành.

Đương nhiên, nguồn tin đáng tin cậy này đương nhiên đã bị Trịnh Cung tiết lộ đến nơi đó tuyệt đối không có gì cả.

Từ Thương Khung đáp xuống dưới, Diệp Phàm dẫn theo ba người Diệp Tàn trực tiếp đi về phía cửa thành của Vạn Thú thành, thủ vệ của Vạn Thú thành nhìn thấy y phục trên người đám người Diệp Phàm, lập tức vô cùng cung kính chắp tay hành lễ.

- Vị tiểu ca này, ta muốn hỏi một chút, trước chúng ta có đệ tử nào của Thiên phủ tiến vào Vạn Thú thành không?

Diệp Phàm ném ra một nén bạc nói.

Binh sĩ kia nhận lấy nén bạc, khuôn mặt đầy ý cười, thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là người có thể lực lớn, hỏi thăm đường thôi mà cũng hào phóng như vậy.

- Gia, mỗi ngày đều có không ít đệ tử của Thiên phủ tiến vào Vạn Thú thành, không biết đoàn người mà ngài muốn tìm có đặc điểm gì như thế nào?

Binh sĩ vô cùng cung kính khom người nói.

- Xét thời gian, nhiều nhất cũng sớm hơn chúng ta một canh giờ, có năm người, hai nam ba nữ, trong đó một nữ tử dáng dấp cực đẹp, hẳn là rất dễ nhớ.

- À, có có, người gia nói ta đã biết, ước chừng khoảng bốn mươi phút trước, quả thực có một nhóm người như vậy đi vào Vạn Thú thành, tiểu quan cả đời này cũng chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, cho nên nhớ rất rõ ràng, bởi vì lúc ấy có chút mê mẩn, còn bị đại gia dẫn đầu dạy dỗ cho một trận.

- Bốn mươi phút, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không!

Diệp Phàm lẩm bẩm nói, ngược lại nói tiếp:

- Ngươi có nhìn rõ bọn họ đi về hướng nào không.

- Cái đó, lúc ấy ta bị vị đại gia kia dạy dỗ một trận, không dám nhìn theo!

Binh sĩ có chút lúng túng nói, tên binh lính bên cạnh chen miệng vào nói:

- Ta thấy, đi về hướng long miếu, nữ tử kia quả thật rất xinh đẹp, cho nên ta đã nhìn thêm mấy lần!

- Tạ ơn!

Diệp Phàm ném một nén bạc cho binh sĩ nói chen vào đằng sau, ngay sau đó dẫn theo đám người Diệp Tàn trực tiếp vận chuyển công lực, toàn lực hướng về long miếu.

Trước đó trên đường đã phục dụng Huyết Linh Nhũ, thực lực của ba người Diệp Phàm đều tăng lên nhất giai, tốc độ của Đại Lực chậm hơn không ít, lúc này cất cao giọng nói:

- Diệp Phàm, ba người các ngươi đi cứu Huân Y trước đi, ta sẽ đến ngay thôi!

Diệp Phàm nghe thấy vậy khẽ gật đầu, lúc này triển khai toàn bộ tốc độ, ném Diệp Tàn và Diệp Quỷ ở sau lưng, hai người theo sát phía sau, mặc dù bị Diệp Phàm kéo dài khoảng cách, nhưng tốc độ vẫn không thể khinh thường.

Về phần Đại Lực bị bỏ lại sau cùng.

Bên trong Long miếu.

Huân Y, Vương Tử Yên, Vương Tử Nhiên cùng Trần Húc đều tràn đầy kinh hãi nhìn Trịnh Cung trước mặt, còn có một tên nam tử đáng khinh sắc mặt tái nhợt khác.

Bọn họ căn bản không ngờ đến, Trịnh Cung dọc đường đi khá là nhiệt tình vậy mà lại là một đám với La Vực.

- Trịnh Cung, ngươi như vậy không sợ Chấp Pháp điện của Thiên phủ nhúng tay vào sao?

Vương Tử Yên lớn tuổi một chút, tương đối ổn trọng nói.

- Chấp Pháp điện nhúng tay vào sao? Ha ha ha, đã một năm rồi, ngươi đã từng thấy Chấp Pháp điện của Thiên phủ nhúng tay vào chưa? Một năm qua, sư tỷ sư muội gì đó, ta đều nếm qua hết rồi, mà ta ở Thiên phủ, đám nữ nhân như các ngươi, có mấy ai sẽ ở bên cạnh ta chứ?

Trịnh Cung nghe thấy vậy không khỏi cười nói:

- Nhưng lần này vận khí quả thực không tồi, thậm chí ngay cả Huân Y cũng bị ta lừa gạt đu, chậc chậc, có thể có được một siêu cấp đại mỹ nhân như vậy, cho dù chết, ta cũng nguyện ý.

- Ha ha ha, Trịnh huynh đệ, lần này ba nữ nhân ngươi dẫn tới tư sắc thuộc hàng thượng đẳng, lần này cũng không thể gian sát, nhất là nữ nhân kia, ta có thể phóng khoáng được mấy năm rồi.

- La Vực, ngươi hẳn là biết sở thích của ta chứ, không giết sao có thể có khoái cảm chứ? Huân Y ta có thể khống chế một chút, dù sao loại nữ nhân cho dù là ta, cũng không bằng lòng xem như vật dụng một lần duy nhất, nhưng hai hoa tỷ muội này, ta nhất định phải dựa theo sở thích của mình.

Trịnh Cung nghe vậy cất cao giọng nói, thực lực của hắn ta là Nhập Cương lục trọng, cũng không sợ La Vực, đương nhiên, La Vực với hắn ta mà nói có tác dụng rất lớn, trước mắt bọn hắn vẫn đang trong trạng thái lợi dụng lẫn nhau.

- Trịnh Cung đại ca, ta là nam nhân, ngươi hẳn là không có hứng thú với nam nhân đâu nhỉ, ngươi đừng giết ta, ta có thể nhập bọn với các ngươi, ta tin các ngươi cũng cần một hạ nhân làm việc lặt vặt nhỉ!

Lúc này Trần Húc cao giọng nói, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, đệ tử Thiên phủ suy cho cùng, tâm tính còn kém hơn dong binh rất nhiều.

Huân Y bị dọa sợ đứng phía sau run lẩy bẩy, bản thân nàng vô cùng nhát gan, lần này thật vất vả mới lấy hết dũng khí đi theo đám người Trịnh Cung làm nhiệm vụ, không ngờ lại gặp phải chuyện này.

La Vực thấy Huân Y điềm đạm đáng yêu, trong lòng lập tức ngứa khó nhịn, kích động nói:

- Trịnh Cung, giết chết tên tiểu tử này đi, ta muốn cùng đại mỹ nhân này thoải mái một chút đã, hai hoa tỷ muội kia giao cho ngươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)