- Các ngươi . . . Các ngươi không giống nhau!
Diệp Phàm nghe thấy vậy đột nhiên mỉm cười nói.
- Các ngươi là huynh đệ của ta!
Diệp Tàn và Diệp Quỷ lập tức sửng sốt, một loại cảm động từ sâu trong linh hồn tràn ngập trong tâm linh của bọn hắn, trong nháy mắt bị bọn hắn đè xuống, đối với bọn hắn mà nói, chỉ có muôn lần chết mới có thể báo đáp đại ca.
- Ta cảm thấy đại ca không chỉ đối tốt với chúng ta, có vẻ như còn đối xử với một người rất tốt nữa.
Diệp Tàn đột ngột nói sang chuyện khác cười nói, ngược lại nhìn sắc mặt tò mò của Diệp Quỷ, không khỏi nói tiếp:
- Bắc Cung Tuyết! Công pháp Thiên Giai nói cho là cho luôn!
Nói đến đây, Diệp Tàn đột nhiên nhìn Diệp Phàm:
- Đại ca, ngươi nói cho chúng ta biết, có phải ngươi thích Bắc Cung Tuyết không?
- Thích nàng ta sao?
Diệp Phàm nghe thấy vậy không khỏi có chút sửng sốt, chẳng biết tại sao, trong lòng có một tia rung động, chỉ là rất nhanh đã bị hắn đè xuống:
- Ta vẫn luôn xem nàng ta như muội muội, huống hồ ta dạy nàng nhiều như vậy, cũng là bởi vì Hàn thúc.
- Không thích là tốt nhất, hừ, một người vong ân phụ nghĩa thôi mà.
Diệp Quỷ có chút khó chịu nói.
- Tam đệ, thực ra Tuyết Nhi chỉ là quá đơn thuần, vẫn chưa chín chắn thôi mà, dù sao nàng cũng là nữ nhi của Hàn thúc, Hàn thúc vẫn luôn đối xử rất tốt với ta, không thể bởi vì một hai chuyện liền mà trở mặt thành thù với nàng ta được, sau này nếu phát hiện nàng ta gặp chuyện gì nguy hiểm, các ngươi cũng phải xuất thủ bảo vệ nàng đấy.
Diệp Phàm cất cao giọng nói, Diệp Tàn cùng Diệp Quỷ nghe thấy vậy thì trầm mặc một lúc, sau đó khẽ gật đầu.
Khi Đại Lực tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, Diệp Phàm đơn giản nói về tình hình sau đó cho Đại Lực nghe, bốn người ra khỏi hang động, ngồi lên Thiên Hạc ngay sau đó đuổi theo đám người Trịnh Cung.
. . .
Sáng sớm, Tiêu Sênh Vũ nhịn không được ngồi Thiên Hạc bay đến Tiềm Long phong, dáng người tuyệt mỹ khiến đám đệ tử si mê.
Một đường phi hành đến chân núi Tiềm Long phong, Tiêu Sênh Vũ bắt đầu đi bộ lên núi, mặc dù Tiềm Long phong thế yếu, nhưng vẫn phải tôn kính.
So với Phượng Minh phong người người tấp nập, toàn bộ Tiềm Long phong lộ ra vẻ vô cùng yên tĩnh, trừ một vài đệ tử Linh Phong ngẫu nhiên lén lút xuất hiện ở đây, bóng dáng của một đệ tử Tiềm Long phong cũng không thấy.
Đôi mi thanh tú của Tiêu Sênh Vũ nhíu chặt, bất tri bất giác đã đi đến khu kiến trúc cao nhất, chỉ là điều khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn là vẫn không thấy bất kỳ đệ tử nào.
Theo lý nào nói, Tiềm Long phong có năm đệ tử, cho dù có chuyện gì, cũng sẽ để lại một đệ tử ở chỗ này, dù sao bên ngoài Tiềm Long phong vẫn phải có người canh giữ, có người đến thăm hỏi, phải có người nghênh đón người nếu không thì quá mất mặt rồi.
Lễ phép gõ cửa, lại không có bất kỳ người nào đáp lại, toàn bộ đỉnh núi vô cùng tĩnh mịch, Tiêu Sênh Vũ đeo trường kiếm đi đến chỗ ở của Phong Chủ Bạch Khinh Ngữ.
Cũng may lần này có người đáp lại.
Két!
Một bóng người xuất hiện trước mặt Tiêu Sênh Vũ, hai mỹ nhân tuyệt thế bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra một tia kinh diễm.
Trưởng lão trẻ tuổi nhất xinh đẹp nhất, lời đồn về Bạch Khinh Ngữ vẫn luôn vang vọng bên tai Tiêu Sênh Vũ, hôm nay còn là lần đầu tiên nhìn thấy người đó, nghe nói nàng mới hai mươi bảy tuổi, thực lực lại đạt đến Siêu Phàm nhất trọng, chính là thiên chi kiêu nữ.
Mặt hạnh má đào, vẻ mặt phớt hồng, lông mày trau chuốt, đôi mắt trong trẻo, mỹ nhân như vậy, nhưng lại chí khí bá đạo của cường giả, rất có phong thái.
Bạch Khinh Ngữ cùng đồng thời nói thầm trong lòng, nữ tử trước mắt nhìn trang phục hẳn là Lục Tinh đệ tử, kinh diễm động lòng người như thế, dung mạo như thiên tiên, nếu đoán không sai, hẳn là thiên tài đệ tử của Phượng Minh phong Tiêu Sênh Vũ.
- Bái kiến Bạch trưởng lão, đệ tử Tiêu Sênh Vũ!
Quả nhiên . . .
- Mời vào!
Bàn tay trắng nõn của Bạch Khinh Ngữ khoát khoát nói, có thể là bởi vì vấn đề tuổi tác, lại hoặc là vấn đề về tính cách của bản thân, nàng cũng không bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của Phong Chủ.
Thực ra cả Huân Y và Đại Lực đều biết, ngoại trừ lúc giảng đạo, trong những tình huống bình thường, Bạch Khinh Ngữ đối với bọn hắn rất hòa thuận, đương nhiên bình thường cơ hội gặp mặt của bọn họ cũng không nhiều.
Sau khi hai người ngồi xuống, Bạch Khinh Ngữ không khỏi tò mò nói:
- Không biết Sênh Vũ đến Tiềm Long phong của ta là có chuyện gì!
- Trưởng lão, ta tới tìm Diệp Phàm, chỉ là phát hiện Tiềm Long phong không có một đệ tử nào, cho nên muốn đến hỏi chỗ ở của đám người Diệp Phàm một chút.
- Diệp Phàm?
Bạch Khinh Ngữ có chút nghi hoặc, ngược lại nói tiếp:
- Ngươi nói Tiềm Long phong không có một đệ tử nào sao?
- Không sai!
Lúc này Bạch Khinh Ngữ đứng lên, dẫn theo Tiêu Sênh Vũ đi ra ngoài một vòng, cuối cùng đứng ở phía trước Phong Chủ các, sắc mặt có chút ngưng trọng nói:
- Bình thường ta đều tu hành ở Phong Chủ các, rất ít đi ra, chỗ ở của đám người Diệp Phàm ta cũng không biết, ta phải đến Nhiệm Vụ Điện một chuyến.
- Ò, ngại quá, quấy rầy Bạch trưởng lão rồi.
Tiêu Sênh Vũ lễ phép nói, ngược lại cáo từ rời đi, Bạch Khinh Ngữ cũng không quay lại Phong Chủ các, mà là trực tiếp chạy tới Nhiệm Vụ Điện, chỉ cần bảo đảm đệ tử của Tiềm Long phong không nhận nhiệm vụ, nàng có thể yên lòng, nếu bọn họ nhận nhiệm vụ, nàng nhất định phải ra ngoài tìm đám đệ tử không biết trời cao đất rộng này trở về.
Nhiệm Vụ Điện!
Sắc mặt Bạch Khinh Ngữ có chút ngưng trọng đi ra, ngay sau đó triệu hồi Thiên Hạc, nghênh ngang rời đi.
. . .
Thần Võ phong.
- Hồng Trần, lần này bảo ngươi và Tuyết Nhi tới đây là muốn giao cho các ngươi một nhiệm vụ.
Tôn Thái nhìn Ninh Hồng Trần cùng Bắc Cung Tuyết trước mắt, cười nói.
- Sư phụ nhiệm vụ gì mà cần ta và sư muội cùng đi hoàn thành vậy?
Ninh Hồng Trần hơi nghi hoặc một chút nói.
- Nhiệm vụ tam tinh, các ngươi xem xem!
Tôn Thái đưa trang giấy ghi tình hình cụ thể của nhiệm vụ cho Ninh Hồng Trần và Bắc Cung Tuyết.
- Truy sát La Vực, à, La Vực này chẳng qua chỉ là Nhập Cương ngũ trọng, vậy mà khiến cho cấp nhiệm vụ đạt đến tam tinh, ngược lại có chút thực lực.
Ninh Hồng Trần có chút tò mò nói.
- Tên La Vực này người của Thiên phủ Chấp Pháp điện chúng ta đã điều tra rất lâu rồi, phát hiện người này có quan hệ với một tên đệ tử của Thiên phủ chúng ta, hôm qua trưởng lão Chấp Pháp điện đã điều tra ra tên đệ tử có liên quan đến La Vực chính là Trịnh Cung, tu vi Nhập Cương lục trọng, thật không may, chiều hôm qua hắn dẫn theo bốn đệ tử đi làm nhiệm vụ.
- Nhiệm vụ chính của lần này chính là truy sát La Vực, vì đề phòng nhiều đệ tử hơn bị giết chết, cũng vì rèn luyện đệ tử Thần Võ Phong chúng ta, cho nên nhiệm vụ này giao cho chúng ta.
Tôn Thái giải thích nói:
- Tư chất của Tuyết Nhi, ngộ tính đều thuộc về thượng đẳng, nhưng ý chí lực vẫn còn yếu kém, cách cuộc thi đấu Tứ phủ chỉ còn nửa năm nữa, ta hy vọng Tuyết Nhi ở nơi này trong vòng nửa năm có thể giải quyết điểm yếu kém này.
- Nhiệm vụ lần này đúng lúc là một cơ hội, ngươi dẫn theo sư muội đi xông xáo một phen, rèn luyện năng lực của nàng, thế nào, hai người các ngươi có thời gian, có chỗ nào không ổn, có vấn đề gì, ta có thể để cho Lan nhi dẫn Tuyết Nhi đi.
- Ta bên này không có vấn đề, có thể giúp đỡ tiểu sư muội là vinh hạnh của ta, chỉ là chúng ta cô nam quả nữ, sợ người khác nói ra nói vào, vẫn phải xem ý tứ của sư muội nữa.
Ninh Hồng Trần nở nụ cười ấm áp cười nói.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy có chút trầm mặc, không biết tại sao, nàng nghĩ tới lời nói của Diệp Phàm: Ninh Hồng Trần không phải là ngươi tốt đẹp gì đâu, ngươi cách xa hắn một chút!