Ngồi lên Thiên Hạc, phi nước đại cả dọc đường, sau khi về tới Tiềm Long Phong, Diệp Phàm mới yên lòng, dù thế nào đi nữa, Tiêu Sênh Vũ cũng không đến nỗi chạy đến Tiềm Long Phong giết người, Phong Chủ nơi này cũng không phải là để bày biện cho vui.
Chỉ cần bản thân không một mực tìm đến chỗ nàng ở, những thứ khác không cần quan tâm.
Trở lại tiểu viện, sau khi tùy tiện ném nhiệm vụ của hoa xuống, tắm rửa một cái, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Đại ca!
Giọng nói của Diệp Tàn vang lên.
Lúc này Diệp Phàm mặc quần áo tử tế, đi vào bên trong tiểu viện, có chút nghi hoặc nhìn Diệp Tàn, trong lòng âm thầm nói nhỏ, không phải là Tiêu Sênh Vũ kia đã tìm đến cửa rồi chứ.
- Vừa mới Đại Lực sư huynh có chút lo lắng tới tìm ta, nói Huân Y sư tỷ không thấy đâu nữa.
Diệp Tàn nói thẳng.
- Huân Y? Không phải nàng ta vẫn luôn ở Tiềm Long Phong tu hành sao?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi sững sờ, với tính cách nhát gan của Huân Y, ngày thường đều ở Tiềm Long Phong rất ít khi ra ngoài, chớ nói chi là cứ như vậy mất tích, điều đầu tiên Diệp Phàm nghĩ đến là đệ tử Linh Phong bắt nàng ta đi mất.
- Hình như đi ra ngoài làm nhiệm vụ, Đại Lực nói Huân Y sư tỷ nghe thấy chúng ta nói chuyện với nhau, biết ngươi thiếu tích phân, sau đó nhận một nhiệm vụ, cùng đội ngũ đi ra ngoài, ban đầu đầu nàng ta định đi chung với ngươi, đến lúc đó toàn bộ tích phân thu hoạch được đều thuộc về ngươi.
- Chỉ là mấy ngày này ngươi vẫn không trở về mà đã đến thời gian đội ngũ bên kia xuất phát rồi, Huân Y sư tỷ không có tích phân bồi thường phí vi phạm điều ước, cho nên không có cách nào chỉ có thể đi cùng bọn hắn thôi.
Diệp Tàn nói tiếp:
- Nhắc tới cũng kỳ quái, sáng hôm nay, ta còn nhìn thấy nàng ta tới tìm ngươi, lúc ấy sắc mặt nàng ta có chút cổ quái, ta cũng không để ý lắm.
- Nàng ta đi được bao lâu rồi?
Lúc này sắc mặt Diệp Phàm khẽ thay đổi.
- Ta đã bảo tam đệ đến Nhiệm Vụ Điện kiểm tra tình hình cụ thể của nhiệm vụ, nhìn thời gian thì chắc cũng sắp về đến nơi rồi đấy.
Diệp Tàn vừa dứt lời, hai bóng người đi đến, trên người Đại Lực còn bị thương, đương nhiên, buổi sáng Vệ Đông dẫn người tới đánh.
- Tam đệ, Đại Lực sư huynh, thế nào rồi?
Lúc này Diệp Phàm lo lắng nói, hắn không muốn Huân Y vì hắn mà đặt mình vào nguy hiểm, bọn họ gặp nhau cũng không nhiều, chỉ là biết hắn thiếu tích phân mà đã là như vậy, không khỏi khiến hắn có chút hơi nghi hoặc.
- Ta tiêu mất một trăm tích phân mới mua chuộc được đệ tử làm việc cho Nhiệm Vụ Điện, điều tra ra bản ghi chép nhiệm vụ của Huân Y sư tỷ là nhiệm vụ truy nã, địa điểm là khu vực Kim quốc, nội dung chủ yếu là truy sát một tên Võ tu tên là gọi La Vực.
Diệp Quỷ lập tức nói:
- Một năm trước La Vực giết chết một nữ đệ tử của Thiên phủ, thực lực được đánh giá là Nhập Cương ngũ trọng, nhiệm vụ nhị tinh, nhưng nhiệm vụ này đã được một năm, đệ tử Thiên phủ không chỉ không giết được người này, ngược lại còn hao tổn không ít nhân thủ.
- Bây giờ là nhiệm vụ tam tinh, đội trưởng đội ngũ dẫn theo Huân Y sư tỷ làm nhiệm vụ tên là Trịnh Cung, tu vi Thiên phong nhị tinh, tu vi Nhập Cương lục trọng, nghe nói một năm trước đã tiếp nhận nhiệm vụ này, sau đó hảo bằng hữu bị La Vực bắt đi, hắn ta vẫn luôn ghi hận trong lòng, một năm đi ra ngoài ba lần để làm nhiệm vụ.
- Nhưng mỗi một lần đều thất bại tan tác mà quay trở về, tổn binh hao tướng, đây là lần thứ tư hắn ra ngoài thực hiện nhiệm vụ này, đám người Trịnh Cung đã rời đi được ba canh giờ.
Nhanh chóng báo xong tin tức, Diệp Quỷ lần nữa lâm vào trầm mặc.
- Trịnh Cung có thể có vấn đề, không được, chúng ta nhất định phải tiếp nhận nhiệm vụ này, đuổi kịp đội ngũ của Trịnh Cung, nếu không Huân Y sư có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
- Nhưng mà, chúng ta là nhất tinh đệ tử, không thể nào nhận nhiệm vụ được.
Diệp Tàn có chút bất đắc dĩ nói.
- Chúng ta không thể, Đại Lực sư huynh có thể, bốn người chúng ta tạo thành một đội ngũ, quay về trước khi Phong Chủ trở lại, thần không biết quỷ không hay.
Lúc này Diệp Phàm đi về phía Thiên Hạc vừa đi vừa nói, nhất tinh đệ tử ở Thiên Phú không cho phép ra ngoài làm nhiệm vụ, dù sao những người này thực lực còn chưa đủ, nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, một vài nhị tinh Đệ Tử, Tam Tinh đệ tử dẫn dắt những người mới cũng có thể.
Cho nên rất nhiều tổ đội nhiệm vụ cũng là sự tồn tại của nhất tinh Đệ tử, chỉ là ra ngoài nhiệm vụ cũng là những người kém cỏi nhất, cũng chỉ có nhị tinh Đệ tử mới có thể tiếp nhận, cho nên ý kiến của Diệp Phàm chính là để cho Đại Lực nhận nhiệm vụ, bọn họ tạo thành một đội ngũ ra ngoài, lại không thể để cho Phong Chủ biết được.
Nếu không lúc trở về sợ là chịu không nổi, cũng may hôm qua Phong Chủ mới giảng đạo hoàn tất, cách lần giảng đạo sau còn có bảy ngày, thời gian của bọn hắn coi như dư dật.
Mấy người ngồi lên Thiên Hạc, bay thẳng đến Nhiệm Vụ Điện, trên đường đi, Diệp Phàm nói ra nghi hoặc của bản thân:
- Sư huynh, tại sao lần này sư tỷ phải nhận nhiệm vụ này? Một phần hẳn là để kiếm tích phân cho ta, nhưng ta tin vẫn chưa liên quan đến mức khiến sư tỷ phải tiếp nhận loại nhiệm vụ này chứ?
- Huống hồ, nếu thật sự vì giải quyết chuyện khẩn cấp của chúng ta thì cho dù chúng ta không có ở đây, nàng cũng có thể gọi nhị đệ hoặc tam đệ giúp đỡ mà.
- Việc này phải nói đến nữ đệ tử mà La Vực gian sát, nữ đệ tử kia và Huân Y là hảo bằng hữu, hai người cùng nhau đến Thiên phủ, nàng lại là đệ tử của Thiên phong, ngày bình thường rất chăm sóc cho Huân Y, Huân Y vẫn luôn xem nàng ta như tỷ tỷ.
Đại Lực nghe thấy vậy cất cao giọng nói:
- Sau khi Huân Y biết tin nàng ta chết, vẫn luôn muốn đi báo thù, nhưng bản thân thực lực không đủ, chỉ có thể chờ đợi cơ hội, lần này sư đệ các ngươi đến đây, nói không sợ các ngươi chê cười chứ ba người các ngươi so hai người chúng ta còn mạnh hơn rất nhiều.
- Đúng lúc các ngươi lại thiếu tích phân, cho nên Huân Y muốn mượn cơ hội này đi chung với ngươi, lại không ngờ các ngươi vẫn không trở về, chuyện này dù sao nàng có tư tâm, quan hệ của nàng ấy với các ngươi cũng tốt hơn một chút, có thể xin ngươi giúp một tay, nhưng nếu tìm đến hai vị sư đệ Diệp Tàn và Diệp Quỷ thì nàng vẫn hơi ngại ngùng.
Diệp Phàm nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, Thiên Hạc giương cánh bay đi, rất nhanh bốn người đã đến Nhiệm Vụ Điện rồi.
. . .
Tiêu Sênh Vũ trở lại chỗ ở của mình, đóng chặt cửa phòng, ngay sau đó trút quần áo xuống, phía dưới một vệt máu giống như một thanh đao, chém ngang qua linh hồn nàng.
Lúc nhỏ nàng từng nghe mẫu thân mình nói, lần đầu của nữ nhân đều sẽ đổ máu, rõ ràng, mình bị cái tên dâm tặc đáng giận kia phá thân thể, chỉ là, tại sao không cảm thấy chút đau đớn nào nhỉ, mẫu thân từng nói sẽ rất đau mà.
Có thể là do hắn giúp ta khôi phục thương thế, đúng, không sai, thương thế do Linh Cương phản phệ nghiêm trọng như vậy cũng có thể khôi phục, huống chi là chút vết thương ở hạ thể chứ, đáng giận, quả thực quá ghê tởm, dâm tặc, ta nhất định phải giết chết ngươi.
Đổi dược thủy trong dược đàm thành nước sạch, sau đó Tiêu Sênh Vũ bước vào, giống như một Mỹ nhân ngư động lòng người, ở trong đầm nước trong veo vẽ ra bức tranh kinh diễm.
Rửa sạch vết máu, lòng Tiêu Sênh Vũ vừa chậm rãi bình tĩnh trở lại, nàng lại bắt đầu quan sát tình hình bên trong của bản thân, rất nhanh, một luồng cảm xúc không thể tưởng tượng nổi nảy sinh trong lòng.
Không chỉ tất cả thương thế trên người nàng đều hoàn toàn bình phục, hơn nữa nhân họa đắc phúc mở ra Linh Cương thiên phú, điều này sao có thể chứ? Cho dù là Dương Thương viện trưởng, cũng không thể có thủ đoạn thần kỳ như vậy được.
Người kia thực sự là Diệp Phàm sao?
Tiêu Sênh Vũ có chút nghi hoặc, một tân sinh, không thể có thủ đoạn như vậy được, oan có đầu nợ có chủ, bản thân không thể giết oan người tốt được, nhưng cho dù tìm được tên đầu sỏ gây nên chuyện thì mình thực sự muốn giết chết hắn sao?
Người ta cứu mình, chuyện lấy oán trả ơn bản thân nàng sao có thể làm được chứ, nhưng tên dâm tặc kia lại đoạt lấy thân thể mình, nếu không giết chết hắn, bản thân khó co thể tiêu giải mối hận trong lòng.
Ai ya thực sự đáng giận, không được, ngày mai ta phải đến Tiềm Long phong nhìn xem Diệp Phàm kia là người thế nào, bất kể thế nào, ta cũng phải điều tra ra tên nam nhân kia rốt cuộc là ai!