- Haiz!
Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Nhi một bên đột nhiên thở dài một câu, bút trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, trên mặt tràn đầy đau khổ.
Thấy vậy, Dương Diệp liền đặt hai cái phù lục của mình lên bàn, đi qua đó, nói:
- Tiêu tiểu thư sao thế?
Tiêu Ngọc Nhi cười cay đắng, nói:
- Thất bại rồi, ta quá căng thẳng. Dương huynh ngươi cũng thất bại sao? Không sao, có hai cơ hội, ngươi có thể thử lại lần nữa xem!
Dương Diệp liếc nhìn tấm phù lục thất bại của Tiêu Ngọc Nhi, đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên ánh mắt hắn lại rơi xuống tấm phù chỉ kia lần nữa, nhìn một chút, hắn cầm tấm phù chỉ lên, sau đó chỉ vào một đầu trên phù chỉ nói:
- Tiêu tiểu thư, ngươi, ngươi bắt đầu phác thảo từ chỗ này hả?
Tiêu Ngọc Nhi ngẩn ra, không biết vì sao Dương Diệp hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
Thấy vậy Dương Diệp cười khổ nói:
- Phương pháp của Tiêu tiểu thư sai rồi, ta biết một phương pháp rất tốt, chính là như thế này, ngươi bắt đầu từ chỗ này, sau đó…
Tập trung lắng nghe, Tiêu Ngọc Nhi trợn tròn mắt lên, chờ sau khi Dương Diệp nói xong nàng mới nói:
- Loại phương pháp này có thể được thật sao?
Dương Diệp gật đầu nói:
- Ngươi có thể thử xem, có điều ta cảm thấy có thể được!
Kỳ thực Dương Diệp lúc này cũng có chút xấu hổ, hắn hiện tại rốt cục biết vì sao hắn chế phù lại có xác suất và phẩm chất cao như vậy. Không hoàn toàn bởi vì thiên phú của hắn, mà chủ yếu chính là cái quyển Phù văn quyết cơ sở mà Bảo Nhi đưa cho hắn kia. Dương Diệp bây giờ mới biết quyển sách đó quý báu như thế nào, bởi vì bên trong đó có rất nhiều kinh nghiệm và giải thích của gia gia Bảo Nhi.
Dương Diệp trước kia còn không có cảm thấy những kinh nghiệm và giải thích kia có gì đặc biệt, bây giờ hắn mới biết được, nếu như không có những kinh nghiệm và giải thích kia, hắn tuyệt đối không thể chế tạo ra được Cường Lực phù. Có những kinh nghiệm và giải thích kia hắn gần như không phải đi đường vòng nữa, bởi vì ở trong đó cái nào nên viết, cái nào không nên viết, đều được ghi ra vô cùng rõ ràng!
- Sau này có nên bắt một con tử điêu cho Bảo Nhi không nhỉ?
Trong lòng Dương Diệp vừa xuất hiện ý nghĩ này thì Tử Điêu trong vòng xoáy đan điền nhỏ liền gửi cho Dương Diệp một ánh mắt đáng thương.
An ủi Tiểu gia hỏa một chút, Dương Diệp nhìn Tiêu Ngọc Nhi vẫn đang còn do dự, nói:
- Tiêu tiểu thư, ngươi cứ thử đi, ta ở bên cạnh nhìn giúp ngươi một chút!
Nghe được lời Dương Diệp nói, Tiêu Ngọc Nhi hít sâu một hơi, không do dự nữa, nói:
- Được!
Nàng cũng không biết tại sao lại tin tưởng Dương Diệp, có lẽ nàng tin tưởng Dương Diệp vì Dương Diệp nói cực kỳ tự tin, hoặc có lẽ là vì nàng đã không còn cách nào khác.
***
(1) phù văn chi đạo: con đường chế tạo phù văn
(2) bác đại tinh thâm: rộng lớn, đa dạng
(3) tam giáo cửu lưu: Tam giáo gồm Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo; Cửu lưu: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Mặc gia, Nông gia, Tung Hoành gia, Danh gia, Phật gia, Tạp gia.
Từ này ý chỉ đủ mọi loại người trong xã hội.
(4) Trì Dũ phù: phù chữa trị