- Vì sao?
Nhìn ba món bảo vật trước mắt, Dương Diệp không giải thích được hỏi. Từ khi mới bắt đầu, lão nhân trước mắt này giống như không muốn hắn tiếp tục khiêu chiến. Hơn nữa lão nhân này lai lịch cũng rất thần bí, vì sao lão lại xuất hiện ở đây, vì sao để cho mình từ bỏ mà đưa ra ba món bảo vật?
Lão nhân mỉm cười nói:
- Ta biết ngươi nghi hoặc cái gì, rất nhiều chuyện ta không thể nói cho ngươi biết. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta ngăn cản ngươi bởi vì ta là người của Kiếm Tông, ta không hy vọng Kiếm Tông ngã xuống một nhân tài. Ngươi cũng biết nếu như thế thì Kiếm Tông tổn thất không còn nhân tài nữa mất!
Nghe vậy Dương Diệp lại yên lặng, hồi lâu sau, ánh mắt hắn rơi vào trên ba món bảo vật kia, do dự trong mắt lại càng rõ ràng.
Dương Diệp bây giờ thật sự rất do dự, trong đầu hắn xuất hiện hai giọng nói, một giọng nói bảo:
- Tất nhiên là cầm lấy rồi rời đi, còn do dự gì nữa? Mạo hiểm tính mạng xông qua kiếm trận kiếm trận kinh khủng kia chỉ có kẻ ngu mới làm. Bây giờ nếu như đi ra ngoài, không chỉ có thể danh chấn Kiếm Tông, còn có ba món Huyền cấp bảo vật, lời quá đi chứ? Còn do dự gì nữa?
Mà giọng nói kia thì phản đối lại:
- Tất nhiên là đừng lấy, con đường võ đạo cần nhất chính là một trái tim không biết sợ hãi, nếu như hôm nay ngươi đối mặt với khó khăn chưa biết rõ và mấy cái bảo vật đã từ bỏ khiêu chiến, vậy thì võ đạo của ngươi sẽ có nhược điểm, sau này ngươi cứ gặp phải khó khăn thì sẽ lùi bước…
Giọng nói đầu tiên liền cắt đứt lời giọng nói thứ hai, bảo:
- Đó là lùi bước sao? Đối mặt với đối thủ không chiến thắng được gọi là lùi bước sao? Đấy gọi là thức thời, hơn nữa chưa nói có thể qua kiếm trận kia hay không, cho dù qua được kiếm trận kia thì sao? Đơn giản chỉ là tăng cao thực lực một ít thôi. Thế nhưng không qua thì sao? Ngươi có nghĩ tới mẫu thân và muội muội không? Nếu ngươi chết thì bọn họ phải làm sao bây giờ? Liễu gia sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Giọng nói thứ hai yên lặng, hiển nhiên, trong lòng Dương Diệp thì mẫu thân và muội muội là quan trọng nhất.
Lão nhân ở một bên cười nhìn Dương Diệp, không nói gì cả, chỉ thỉnh thoảng lóe lên vài tia sáng khác thường trong mắt.
Một hồi lâu sau, Dương Diệp mỉm cười nói:
- Đúng thế, nếu như ta chết, mẫu thân và muội muội làm sao đây? Vì mẫu thân và muội muội, ta không thể chết được, cho nên…
Nói tới đó bàn tay Dương Diệp vươn tới ba món bảo vật kia, lúc này Dương Diệp không có chú ý tới, khi hắn nói ra những lời này thì trong mắt lão nhân hiện lên vẻ thất vọng.
Ngay khi tay Dương Diệp sắp chạm tới quyển trục thì Dương Diệp đột nhiên rút tay lại, sau đó nhìn lão nhân cười nói:
- Cho nên, tiền bối, ta muốn tiếp tục khiêu chiến!
Lão nhân sửng sốt, một hồi lâu lão mới kinh ngạc nói:
- Ngươi, ngươi muốn tiếp tục khiêu chiến?
Dương Diệp gật đầu, trong mắt không có chút do dự nào, chỉ có sự kiên định, nói:
- Con đường võ đạo đã chú định sẽ không bằng phẳng, nếu như không giữ vững lòng tin và không có dũng khí không biết sợ hãi, vậy thì con đường võ đạo nhất định sẽ không đi xa được!
Nghe vậy trong mắt lão nhân lóe lên vẻ tán thưởng, lão lại hỏi:
- Vậy mẫu thân và muội muội ngươi thì sao? Nếu như ngươi chết ở trong kiếm trận, bọn họ phải làm sao? Vì võ đạo của mình và muốn tăng thực lực lên mà không để ý người thân của mình, có phải có điểm ích kỷ hay không?
Dương Diệp mỉm cười nói:
- Nam vực cường giả vi tôn, chỉ có thực lực mới có thể nắm giữ số phận của mình, mới có thể bảo vệ được người thân. Nếu ta không trở nên mạnh mẽ, tính mạng của mẫu thân và muội muội ta, còn có số phận của ta nữa, chung quy sẽ không nắm giữ trong tay mình được. Hơn nữa nếu như lần này ta mượn cớ mẫu thân và muội muội để lùi bước, lần sau đối mặt với khó khăn nhất định cũng sẽ dùng họ để mượn cớ lùi bước cho sự nhu nhược của mình. Cho nên ta phải tiếp tục khiêu chiến!
Kỳ thực Dương Diệp tiếp tục khiêu chiến không còn là để tăng thực lực lên nữa. Hắn là muốn chém tâm ma của mình, khi trong đầu hắn xuất hiện hai giọng nói thì hắn biết hắn đã có tâm ma rồi. Tâm ma chưa trừ, ý chí không vững, tâm võ đạo dao động, với hắn mà nói tuyệt đối là một tai họa.
Muốn trừ tâm ma triệt để, vậy cứ tiếp tục khiêu chiến, bởi vì hắn sau khi nghe được lời của lão nhân đã sợ hãi, chính lúc hắn do dự đó thật ra là hắn đã sợ hãi. Hơn nữa hắn vẫn trốn tránh sự thật này, cho nên trong đầu hắn mới xuất hiện giọng nói bảo hắn lùi bước kia.
Giọng nói kia nói trắng ra thì chính là do bản thân hắn huyễn hóa ra để che lấp sự thật hắn sợ hãi, về phần mẫu thân và muội muội hay bảo vật gì đó chỉ là mượn cớ mà thôi.
Lão nhân nhìn Dương Diệp, trong mắt không che dấu chút nào vẻ tán thưởng cả, nói:
- Mỗi người đều có tâm ma, thế nhưng rất nhiều người đối mặt với tâm ma không trốn tránh thì cũng khuất phục, người trẻ tuổi, ngươi có thể vung kiếm chém tâm ma, không tồi, rất không tồi. Cuối cùng chúc mừng ngươi, ngươi đã qua cửa rồi.
Nói xong, cơ thể lão nhân giống như kiếm nô từ từ tiêu tán, kèm theo đó còn có ba món bảo vật kia nữa.
- Quả nhiên vẫn là ảo cảnh, chỉ là ảo cảnh lần rất thật!
Nhìn về nơi lão nhân biến mất, Dương Diệp nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Sau khi hắn quyết định tiếp tục khiêu chiến, đầu óc hắn trở nên thanh tỉnh rất nhiều, cảm thấy có rất nhiều vấn đề, một vấn đề trong đó chính là hoàn cảnh trước mắt hắn, chỉ là hắn vẫn chưa xác định được, bởi vì lão nhân quá chân thật! Bây giờ nhìn thấy lão nhân và ba món bảo vật tiêu tán giống như kiếm nô thì hắn đã xác định được.
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục đi về phía cầu thang dẫn lên tầng 22. Đối với khiêu chiến tiếp theo này hắn bây giờ thực sự không còn sợ hãi nữa.
Ngay khi Dương Diệp đi tới tầng 22 thì mọi người bên ngoài tháp trở nên xôn xao lên!
***
(*) tiên nhập vi chủ: vào trước là chủ