Có thể nói, bộ kiếm này không chỉ là bảo vật cả đời, mà còn là sự dành dụm tích góp cả đời của lão. Cứ như vậy cho Bảo Nhi, thật không cam lòng mà! Nhưng Tào Hỏa cũng biết, nếu như lão dám nuốt lời, trừ phi rời khỏi Kiếm Tông, nếu không thì kết cục của lão rất định sẽ thật thê thảm.
Lúc này Tào Hỏa đã hối hận phát điên, sớm biết Giang Nguyên kia chỉ là một tên vô tích sự, đánh chết lão cũng không thèm cá cược. Đây chẳng phải là điển hình của việc tự lấy đá đập chân mình sao!
Thiên trưởng lão cũng hối hận, lão hối hận vì đã không dám đánh cược cùng Tào Hỏa, nếu cược, không phải sẽ có thêm một bảo bối sao?
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, nếu không thì hai người họ nhất định sẽ mua một viên.
- Lão đầu, nhanh một chút, đưa bộ kiếm cho ta!
Bảo Nhi vẫy vẫy tay nhỏ, không kiên nhẫn nói.
Sắc mặt Tào Hoả đại biến, ngay khi lão cân nhắc nên hay không nên đưa, thì nghe thấy Bảo Nhi nói:
- Lão đầu, ngươi không phải muốn nuốt lời chứ?
Nói đến đây, Bảo Nhi càng phát hiện có thể có khả năng này, nàng trừng Tào Hoả nói:
- Ta từ lâu đã biết ngoại môn lão đầu các ngươi chả có ai tốt cả, ta sẽ nói cho gia gia hay, để sau này người không thèm khắc minh văn cho các ngươi nữa!
Lần này không được, nụ cười trên mặt những vị trưởng lão ngoại môn đang xem kịch đều tắt ngấm, bọn họ nhìn về phía Tào Hoả bằng những ánh mắt bất thiện, Phùng Vũ, một trong số các trưởng lão lên tiếng nói:
- Lão Hoả, có chơi có chịu, ngươi đã thua thì nhanh đưa bộ kiếm cho Bảo Nhi, đừng làm mất mặt ngoại môn trưởng lão chúng ta!
- Đúng đấy, không phải cũng chỉ là một bộ kiếm thôi sao, lão Hoả nhanh giao ra, đừng làm liên luỵ đến thanh danh của chúng ta!
- Lão Hoả, ta nói cho ngươi hay, nếu ngươi dám lật mặt thì đừng trách chúng ta vô tình!
- Đúng đó, nhanh giao kiếm đi, đừng để Bảo Nhi tức giận…
Nhất thời, vì để Tào Hoả giao bộ kiếm ra, các trưởng lão ngoại môn vội vàng nhảy vào phụ hoạ.
Sắc mặt Tào Hoả trở nên khó coi, cái gì mà chỉ một bộ kiếm? Cái gì mà mất mặt trưởng lão ngoại môn, Tào Hoả thật muốn tống hết cả đám vào Thập Vạn Đại Sơn, chẳng phải vì sợ gia gia của Bảo Nhi sao, giả bộ như vậy làm gì!!
Đối với sắc mặt của Tào Hỏa, mọi người đều thống nhất không thèm để ý đến! Đùa sao, trước kia đã để lại ấn tượng không tốt cho tiểu ma nữ này, tiểu ma nữ lại là loại chuyên thọc gậy bánh xe, giảng đạo lý với nàng coi như vô ích, bọn họ chỉ đành hy sinh Tào Hoả mà thôi.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn bất thiện của các trưởng lão ngoại môn và Bảo Nhi, Tào Hoả run rẩy lấy bộ kiếm giao cho Bảo Nhi.
Hộp kiếm dài chừng bốn thước, bề ngang khoảng hai chưởng, toàn thân đen kịt, phía trên khắc một loại phù văn kì dị.
Bảo Nhi không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt đau lòng của Tào Hoả, nàng xoè tay nhận lấy, dò xét một chút:
- Cũng chả có gì đặc biệt, nếu là Huyền cấp linh kiếm hợp thành sát kiếm trận, kết hợp với phù văn của gia gia ta thì cũng coi như không tệ.
Không đợi Tào Hoả trả lời, nàng lại tiếp tục đả kích:
- Ngươi nhìn hộp kiếm của ngươi xem, ta biết lão đầu ngươi nghèo dùng kiếm rác rưởi thì không nói,nhưng còn minh văn phù thì sao, nhìn xem, phù văn lỏng lẻo ảm đạm, xem ra là phù văn sư không chuyên nghiệp khắc lên, kỹ thuật còn không bằng một góc của ta, tóm lại hộp kiếm của ngươi đúng là rác rưởi! Vậy mà lão đầu ngươi cũng có thể buồn cho được, Bảo Nhi khinh bỉ ngươi!
Tào Hoả tức đến nỗi ngực phập phồng, đả kích như vậy là muốn lão tức chết đây mà! Lão xoay người bỏ đi.
Tất cả trưởng đều nhìn về hướng Tào trưởng lão, sau đó lại nhìn Bảo Nhi, bọn họ lắc đầu, rất muốn nói:
- Đại tài chủ, ngươi thật sự cho rằng ai cũng giàu có như phù văn sư các ngươi sao!
Nhưng bọn họ chưa hề mở miệng nói ra, nếu không chắc lại bị khinh bỉ một phen.
Bảo Nhi không thèm để ý Tào Hoả bị nàng chọc tức đến mức bỏ đi, nàng nhìn chằm chằm hộp kiếm trong tay, mắt long lanh nói:
- Tuy bộ kiếm này rất rác rưởi, nhưng để cho tiểu tạp dịch dùng chắc sẽ không tệ đâu, ừm… đợi hắn ra ta sẽ dùng bộ kiếm này đổi lấy tiểu tử kia, hì hì…