Giang Nguyên một khắc sơ ý, bị một luồng kiếm khí của kiếm nô đánh vào ngực, nhưng mà Giang Nguyên cũng không bị đưa ra khỏi Kiếm Nô tháp, bởi vì bên trong y có mặc một món huyền giáp Huyền cấp. Nhưng mà chỉ như vậy thôi cũng làm Giang Nguyên kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.
- Mẹ nó, huyền khí của kiếm nô này là vô tận hay sao, lại còn có thể thi triển kiếm khí!
Giang Nguyên vừa đấu với kiếm nô vừa thầm mắng chửi trong lòng.
Y đã đánh với kiếm nô một khoảng thời gian, y hoàn toàn không làm gì được kiếm nô này. Bởi vì kiếm nô này chẳng những thi triển kiếm kỹ hoàn hảo hơn y mà còn có ý thức chiến đấu cũng mạnh hơn y rất nhiều. Trước đây khi còn ở nhà, cả nhà cưng chiều y như là tổ tông, ngay cả việc chiến đấu cũng không để cho y chiến đấu sinh tử với người hay là huyền thú, cho nên bây giờ gặp phải kiếm nô vừa có ý thức chiến đấu mạnh mẽ vừa không sợ chết, khuyết điểm của bản thân y liền lộ ra không sót gì.
Nhưng mà cũng may, tuy rằng về mặt ý thức chiến đấu kém một chút nhưng y còn chưa bị dồn đến thua cuộc. Bởi vì kiếm nô cuối cùng vẫn là kiếm nô, mặc dù có ý thức chiến đấu nhưng chung quy cũng không thông minh như con người.
Trong lúc nhất thời, một người một kiếm nô giằng co với nhau.
Trong ảo cảnh của nữ tử váy xanh, nữ tử váy xanh cũng không tốt hơn Giang Nguyên bao nhiêu. Một kiếm nô Huyền giả cửu giai có thực lực chân chính, có ý thức chiến đấu cũng hơi khó khăn đối với nàng, nhưng mà nàng không nản lòng, ngược lại là càng đánh càng mạnh hơn. Từ nhỏ nàng chính là lớn lên trong nghịch cảnh, với nàng khó khăn là như cơm bữa!
- Có người bước vào tầng thứ mười bốn!
Ngoài tháp, một thiếu niên trên Ngoại Môn bảng kêu lên một tiếng, chỉ vào cái chữ lớn trên tháp.
Đệ tử trên bản ngoại môn tại đây theo tiếng kêu nhìn lại, khi phát hiện giữa tháp hiện hai chữ Mười Bốn, mọi người lập tức chấn kinh.
Tầng mười bốn đó chính là thực lực của đối phương gần như là vô địch là cùng giai. Phải biết rằng kiếm nô Huyền giả cửu giai trong tầng thứ mười bốn là cực kỳ kinh khủng. Hơn nữa chỉ cần lên thêm một tầng nữa, vậy chính là ngang bằng với kỷ lục của người xếp thứ hai và thứ ba trên Ngoại Môn bảng năm đó, cũng chính là thiếu niên mặt tròn và thiếu niên nốt ruồi đen.
- Tần Phong, thiếu niên gọi là Giang Nguyên này thật khá, lại có thể xông tầng thứ mười bốn.
Thiếu niên mặt tròn nhìn thiếu niên có nốt ruồi đen mà cười nói. Hồi đó hai người bọn họ từng trải qua tầng mười bốn, biết độ khó nơi đó, cho nên thiếu niên gọi là Giang Nguyên này làm cho hắn vô cùng hứng thú.
- Lên mười lăm rồi lại nói!
Thiếu niên có nốt ruồi đen trên mặt đáp lại một cách lạnh nhạt, có vẻ vô cùng bình tĩnh.
- Thứ mười lăm, lên thứ mười lăm!
Thiếu niên có nốt ruồi đen vừa dứt lời, một thiếu niên trên Ngoại Môn bảng lại chỉ vào chữ to trên tháp, hưng phấn nói.
Lần này, thiếu niên nốt ruồi đen động dung.
- Mười lăm, thật sự là mười lăm, ha ha...
Nhìn thấy con số biến thành mười lăm, Tào Hỏa trưởng lão cười phá lên chẳng còn chút phong độ nào, mà không chỉ mình Tào Hỏa, ngay cả Thiên trưởng lão và Phùng Vũ bên cạnh cũng là mỉm cười.
Có thể lên tầng thứ mười lăm, đó là khái niệm gì? Vậy có nghĩa là chỉ cần đối phương không vẫn lạc, Kiếm Tông bồi dưỡng hai năm là có thể đại biểu Kiếm Tông tham gia lần Thanh Vân bảng tiếp theo!
Đệ tử có thể lên lên Thanh Vân bảng đại diện cho cái gì? Đại diện hy vọng tương lai của Kiếm Tông! Xuất hiện đệ tử đại diện cho hy vọng tương lai của Kiếm Tông, ba người sao không kích động được?
Kích động một hồi, Tào Hỏa đột nhiên nghĩ đến cái gì bèn quay đầu hỏi Phùng Vũ:
- Lão Phùng, bên trong tháp còn lại mấy người?
Nghe vậy, Phùng Vũ nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, ở bên trong tháp chỉ còn lại có bốn người, bốn người này theo thứ tự là Giang Nguyên, Thanh Tuyết, Phạm Văn, Dương...
Nói đến đây, Phùng Vũ bỗng nhìn về phía Thiên trưởng lão:
- Dương Diệp? Chính là đệ tử tạp dịch Dương Diệp đó?
Nghe thấy lời của Phùng Vũ, Tào Hỏa cũng nhìn về phía Thiên trưởng lão. Lão cũng có chút ấn tượng với Dương Diệp, bây giờ nhìn thấy Dương Diệp này còn trong tháp, lão có hơi bất ngờ.
Thiên trưởng lão vuốt vuốt râu, tươi cười mà nói:
- Đương nhiên là hắn, ta vẫn luôn chú ý hắn, hắn chưa đi ra, bây giờ vẫn còn ở trong đó!
Nghe vậy, Phùng Vũ và Tào Hỏa động dung. Hiện giờ trong tháp tầng thấp nhất cũng là tầng mười, nói cách khác Dương Diệp là tiến vào tầng mười. Người có thể đi vào tầng thứ mười, thực lực và thiên phú coi như là vô cùng tốt. Nhưng mà hai người có hơi nghi hoặc, vì sao một năm trước Dương Diệp còn chưa trở thành Huyền giả chứ?
Đúng lúc này, một bóng người bị chuyển ra ngoài tháp. Thiên trưởng lão là người đầu tiên nhìn sang, khi nhìn thấy đó là người tên Phạm Văn chứ không phải Dương Diệp, Thiên trưởng lão lập tức thở phào nhẹ nhõm. Dương Diệp bước vào tầng thứ mười, vậy liền có nghĩa là thực lực của hắn bây giờ xếp trước mười cũng chẳng có gì khó. Thế nhưng ông vẫn mong Dương Diệp có thể đi thêm mấy tầng nữa.
- Thứ mười sáu, thứ mười sáu...
Chẳng biết ai hô lên một câu, lập tức mọi người ngoài tháp, bao gồm cả đệ tử trên Ngoại Môn bảng đều kinh hãi.