Vô Địch Kiếm Vực

Chương 3: Đánh cho đến chết (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ở Tạp Dịch phong có một trường luyện võ rất lớn, áng chừng khoảng mấy trăm trượng, do đá lớn màu trắng xám tạo thành, cổ xưa uy nghiêm. Ở chính giữa quảng trường, một thanh thạch kiếm khổng lồ, cắm sừng sững ở đó.

Trường luyện võ lớn trước mắt này là nơi bình thường các đệ tử ngoại môn tu luyện, cũng là nơi mà hôm nay Dương Diệp phải quét dọn. Một nơi rộng như vậy, đương nhiên không chỉ có một mình hắn quét dọn, đây là lượng công việc trong một ngày của ba người.

Nếu là ngày hôm qua, có lẽ Dương Diệp sẽ oán trách vài câu, bởi vì một nơi rộng lớn thế này, ít nhất cần bốn người vất vả quét dọn một ngày mới xong, như vậy hắn sẽ không có thời gian tu luyện. Nhưng mà bây giờ, trong lòng hắn tràn đầy hy vọng, nhìn cái gì cũng thuận mắt.

- Ôi, đây không phải là đệ nhất phế vật trong lịch sử của chúng ta sao? Ồ, không phải, là đệ tử ngoại môn của chúng ta, đệ tử ngoại môn của chúng ta dậy sớm thật đó, có phải đã quét dọn sạch trường luyện võ rồi không? Ha ha…

Đúng lúc này, một tiếng cười mang theo sự mỉa mai từ một bên truyền tới.

Nghe những lời mỉa mai này, Dương Diệp quay người nhìn ba người phía bên phải, ba người trước mắt là người quét dọn cùng hắn hôm nay. Nhìn vẻ mặt trêu tức của bọn họ, Dương Diệp mặt không biểu cảm, không nhìn ra vui buồn.

Tên cầm đầu hắn có quen biết, tên là Đỗ Tu, cũng là đệ tử tạp dịch, có điều thanh danh của người này rất xấu, tuy là đệ tử tạp dịch, nhưng lại không bao giờ làm việc, đều để người khác làm việc của mình. Sở dĩ Đỗ Tu có thể nghênh ngang như thế là vì gã có một thúc thúc và biểu ca, thúc thúc gã là Từ quản sự của viện tạp dịch, Kiếm Tông có hơn hai ngàn đệ tử tạp dịch đều do Từ quản sự quản lí. Mà biểu ca gã lại là đệ tử ngoại môn. Có hai chỗ dựa này, Đỗ Tu ở Tạp Dịch phong có thể nói là không kiêng nể gì, không để bất cứ ai vào mắt.

Về hai người bên cạnh Đỗ Tu, người bên trái tên là Cao Tù, bên phải tên là Lý Cách, hai người cũng là đệ tử tạp dịch, nhưng hai người còn có thêm cái biệt danh: chân chó.

Thu hồi lại ý nghĩ, Dương Diệp nói:

- Nếu mọi người đã đến rồi, vậy thì phân công việc làm thôi! Bốn người, mỗi người một khu, như vậy mới công bằng!

- Ha ha…

Lý Cách bên cạnh Đỗ Tu cười to, chỉ vào Dương Diệp, nói:

- Đỗ ca, huynh nghe thấy chưa, hắn thế mà lại phân công việc cho Đỗ ca, buồn cười chết mất, ta còn tưởng tiểu tử này rất biết điều cơ, không ngờ cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng!

- Ngươi nói thế này là không đúng!

Cao Tù nhìn Lý Cách, giả bộ chính trực nói:

- Người ta là đệ tử ngoại môn cao cao tại thượng, mặc dù là đã từng, nhưng dẫu sao cũng từng là người của đệ tử ngoại môn, chúng ta làm sao có thể để đệ tử ngoại môn làm cái việc thấp hèn này cơ chứ? Đỗ ca, huynh thấy có đúng không?

- Ha ha…

Lý Cách cười to, nhìn Cao Tù, nói:

- Cao Tù, tiểu tử ngươi lợi hại, hại người không nên nói lời châm biếm, Lý Cách ta tự thấy mặc cảm, khó trách Đỗ ca lại coi trọng ngươi!

- Đâu có, đâu có!

Cao Tù khiêm tốn nói:

- Ta chỉ biết khua môi múa mép, Lý Cách ngươi còn có thể đánh nhau, mỗi lần gặp những người không biết điều, đều là do ngươi giải quyết, ngươi mới là trợ thủ đắc lực của Đỗ ca.

- …

Trong nhất thời, hai người kẻ tung người hứng, tâng bốc chính mình. Dương Diệp lạnh lùng nhìn, để mặc cho hai người thổi phồng lẫn nhau.

Đỗ Tu đi tới trước mặt Dương Diệp, giơ tay vỗ vỗ bả vai của Dương Diệp, cười híp mắt nói:

- Tiểu tử, hôm nay bụng ba chúng ta không thoải mái, một mình ngươi quét dọn trường luyện võ này, thế nào?

- Chẳng như thế nào cả!

Dương Diệp hất tay Đỗ Tu xuống, đi đến trước mặt Lý Cách và Cao Tù nói:

- Ta biết, các ngươi ghen tỵ ta đã từng làm đệ tử ngoại môn, tâm lý các ngươi không cân bằng, suy cho cùng trước mặt các đệ tử ngoại môn, các ngươi còn ti tiện hơn cả chó. Bây giờ ta từ đệ tử ngoại môn thành đệ tử tạp dịch, các ngươi thấy ta liền muốn tìm lại tôn nghiêm đã mất từ ta, ta có thể hiểu được các ngươi!

Nói xong, Dương Diệp quay người lấy chổi, đi về phía chính giữa trường luyện võ.

Câu châm chọc này của Dương Diệp khiến cho sắc mặt của Lý Cách và Cao Tù lúc trắng lúc xanh, giống như bị trúng độc vậy. Đỗ Tu đứng một bên nhắm hai mắt lại, sắc mặt trầm xuống, ba ngàn đệ tử của viện Tạp Dịch, chưa từng có người nào không để gã vào mắt.

Với tư cách là chân chó, nhìn sắc mặt mà nói chuyện là rất cần thiết, thấy sắc mặt của Đỗ Tu, Lý Cách hiểu ý, vọt lên trước mặt Dương Diệp, chỉ vào Dương Diệp, nói:

- Dương Diệp, ngươi vẫn tưởng rằng ngươi là đệ tử ngoại môn hay sao? Ngươi chẳng qua chỉ là phế vật một năm không đạt đến Phàm Nhân nhất phẩm, vẫn là đệ nhất phế vật trong lịch sử! Đỗ ca để ngươi quét dọn thay huynh ấy, đó là coi trọng ngươi, đừng có không biết điều!

- Ta là phế vật!

Dương Diệp dừng bước, nói:

- Nhưng vẫn tốt hơn đám cẩu nô tài nào đó, suốt ngày chỉ biết làm một con chó trước mặt người khác, lúc chủ nhân vui vẻ thì nịnh bợ, lúc không vui thì sủa bậy với người khác!

- Đánh, đánh cho đến chết, đánh chết ta chịu trách nhiệm!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 68%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)