Vô Địch Kiếm Vực

Chương 154: Phu quân!

Chương Trước Chương Tiếp

Khi Dương Diệp tiến vào trong di tích của Thương triều ở dưới đất này, hắn rất rung động. Trước mặt hắn là một tòa tường thành to lớn vô cùng, tường thành cao tới trăm trượng, về phần chiều rộng, Dương Diệp căn bản không nhìn thấy độ rộng của tường thành. Dù sao tòa di tích thành cổ này ít nhất cũng phải lớn hơn thành An Nam mười lần!

Tuy là ở trong lòng đất, nhưng ánh sáng lại rất tốt, đương nhiên không phải ánh nắng, mà là ánh sáng bạc từ vô số đá kỳ lạ giống như Nguyệt Quang thạch phát ra, giống như là ánh trăng vậy.

Mặt ngoài tường thành phủ chi chít các loại phù văn thần bí không hoàn chỉnh, những phù văn này tuy đã mất đi công hiệu, nhưng độ dày đặc và hình dạng vẫn khiến Dương Diệp có chút khiếp sợ, bởi vì những phù văn này không ngờ là một trận pháp phù văn, một trận pháp phù văn bao phủ cả một tòa thành thị, nghĩ thôi cũng khiến cho người ta phải khiếp sợ rồi! Càng đừng nói tới là hắn còn chính mắt nhìn thấy.

- Không hổ là quốc đô của tiền triều, tòa thành thị này cho dù so với đế đô của Đại Tần ta cũng không kém là bao!

Dưới thành, nữ tử cảm khái.

Nghe vậy, Dương Diệp hồi thần, ánh mắt từ phù văn trên tường thành chuyển sang cánh cửa không có cánh, nói:

- Vào thành thôi!

Tuy hắn cũng muốn quan sát cẩn thận quốc đô của Thương triều, nhưng hắn không quên phía sau còn có hai cường giả Linh cấp đang truy đuổi bọn họ.

Nữ tử gật đầu, sau đó cũng vội vàng đi theo.

Trên mặt đất, Man Sư và người trung niên mặc khôi giáp màu vàng kim đứng cạnh nhau, sắc mặt của hai người lúc này đều cực kỳ khó coi. Vồn là với cảnh giới của bọn họ, muốn đuổi kịp một Huyền giả Phàm Nhân cảnh và Vương Giả cảnh là chuyện hết sức dễ dàng, nhưng kết quả lại là hai người đều không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà mình muốn truy đuổi chạy về phía di tích!

Đương nhiên, nếu không có U Minh Lang Vương chở thay cho đi bộ, hai người Dương Diệp chắc chắn là đã bị đuổi kịp, cho dù là hai người đều dùng Thần Hành phù. Nhưng sau khi có U Minh Lang Vương, tốc độ của hai người lại tăng vọt. U Minh Lang Vương trên lực lượng và công kích thì không bằng Liệt Diễm Sư nhất tộc, nhưng trên tốc độ thì lại tuyệt đối vượt qua Liệt Diễm Sư tộc, lại thêm hai người bọn Dương Diệp chiếm tiên cơ, cho nên hai người mới không bị Man Sư và người trung niên đuổi kịp.

Nhìn cửa vào di tích, người trung niên trầm mặc một lúc, sau đó xoay người nhìn thuộc hạ của mình, trầm giọng nói:

- Người đạt tới Vương Giả cảnh đứng ra!

Những Vũ Lâm vệ này đều là điều động lâm thời, hắn là đầu lĩnh cũng được điều động lâm thời, cho nên hắn căn bản không quá quen thuộc với một trăm người này.

Nghe thấy lời nói của người trung niên, bên trong kỵ binh lập tức có năm người cưỡi Phong Liệt mã đi ra.

Người trung niên nhìn năm người, nói:

- Năm người các ngươi đi theo ta, những người khác thì trấn thủ ở đây, nghe theo sự điều khiển của phó thống lĩnh. Còn nữa, phái một người về Tần đô thông tri chuyện này cho điện hạ.

Nói xong, người trung niên nhìn thoáng qua Man Sư, sau đó dẫn theo năm người tiến vào cửa di tích.

Tuy phía dưới nguy hiểm trùng trùng, nhưng hắn vẫn phải xuống, nếu công chúa đó chết thì còn đỡ, nhưng nếu bỏ trốn với người khác, vậy thì hắn trở về thật sự chỉ có đường chết. Bởi vì thứ hoàng gia để ý nhất chính là mặt mũi!

Thấy người trung niên dẫn người đi xuống, đại hán râu quai nón cũng không do dự, xoay người líu ríu mấy tiếng với đàn sư tử, sau đó cũng tiến vào di tích theo. Hắn hiện tại không cần nữ nhân đó nữa, mà là để ý tới thiếu niên thần bí kia, nếu đối phương là Huyền thú biến hóa thành thì còn đỡ, nếu không phải, việc này sẽ càng thêm quỷ dị và khủng bố.

Nếu nhân loại nghiên cứu ra phương pháp gì để chinh phục Huyền thú, vậy đối với Huyền thú mà nói, không nghi ngờ gì nữa là tai họa rất lớn!

...

Ở trên phố, Dương Diệp và nữ tử thỉnh thoảng lại tò mò quan sát chung quanh, từ phòng ốc chung quanh không khó nhìn ra Thương triều phồn hoa cỡ nào. Mà khiến Dương Diệp hiếu kỳ nhất là tòa cô thành dưới đất này không hề hiu quạnh mà ngược lại là có chút náo nhiệt.

Đúng vậy, trên ngã tư đường không chỉ không lãnh lẽo buồn tẻ như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại có rất nhiều người lui tới, đương nhiên, so sánh với người ở thành thị trên mặt đất thì tất nhiên là ít hơn nhiều.

Khiến Dương Diệp càng bất ngờ hơn là những người này cơ bản đều là Huyền giả cảnh, hắn không thấy một ai là Huyền giả dưới Tiên Thiên, nói cách khác, Phàm Nhân cảnh như hắn trở nên có chút đặc biệt.

Thực lực yếu thì sẽ bị bắt nạt, những lời này là rất có đạo lý. Bởi vì trong lúc này hắn cảm nhận được mấy ánh mắt không có hảo ý, không có ngoại lệ, những ánh mắt này đều tập trung vào nạp giới mà hắn đeo. Cũng may những người này dường như là kiêng kị nữ tử bên cạnh hắn, cho nên không trực tiếp đi tới động thủ!

Bởi vì nữ nhân bên cạnh hắn không biết dùng phương pháp gì, không ngờ che giấu toàn bộ tu vi khí tức của bản thân nàng ta, khiến cho người ta không cảm nhận được tu vi của nàng ta. Tuy người khác không cảm nhận được tu vi của nàng ta, nhưng là càng kiêng kị đối với nàng ta hơn. Bởi vì dùng mông để nghĩ cũng biết, người có thể tới đây tuyệt đối không thể là người thường. Nữ tử nếu có thể có loại phương pháp che giấu khí tức thần bí này, vậy đại biểu cho thân phận của nàng ta khẳng định cũng không bình thường.

Cho nên, những người chung quanh tuy rất có hứng thú với nạp giới trên tay Dương Diệp, nhưng lại cũng không dám tùy tiện động thủ.

Đương nhiên, những người này cho dù là trực tiếp động thủ thì Dương Diệp cũng không sợ, chỉ là ít phiền toái thì tốt hơn.

- Tiểu đệ đệ, lần này ngươi phải cảm tạ tỷ tỷ đấy nhé, nếu không phải có tỷ tỷ, ngươi hiện tại không chừng đã bị phân thây rồi đó!

Nữ tử cười duyên nói:

- Tỷ tỷ cũng không cần thứ gì quý giá của ngươi cả, trước hết ngươi cho tỷ tỷ mấy tấm phù lục thượng phẩm nhé?

Dương Diệp bĩu môi, nữ nhân này không phải là điên rồi à? Không ngờ muốn chiếm tiện nghi của hắn!

Chẳng buồn để ý tới nữ nhân này, Dương Diệp đi nhanh hơn, đi vào sâu trong trung tâm thành thị. Hiện tại hắn cũng không phải sợ đối phương đuổi kịp, bởi vì chính bản thân bọn họ cũng không biết mình đang ở đâu, nếu đối phương muốn ở trong một tòa thành thị như thế này mà tìm được hai người bọn họ, cho dù là thành thị này vốn ít người, nhưng cũng chẳng khác gì tìm kim dưới đáy biển!

Đi được vài bước, Dương Diệp đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn nữ tử vẫn lẽo đẽo theo hắn, nói:

- Ê, giờ chúng ta đã thoát khỏi những Huyền thú và cùng nhân loại đó rồi, ngươi nên làm gì thì đi làm đi, đừng có đi theo ta nữa, hiểu chưa?

Nữ tử đang chuẩn bị nói gì đó thì đúng lúc này hai gã nam tử áo đen đột nhiên từ một chỗ rẽ đi ra, hai gã nam tử áo đen chừng hai mươi ba mươi tuổi, mặt rất giống nhau, giống như là là từ một khuôn đúc ra vậy. Ánh mắt của hai người hơi dừng lại ở nạp giới trên tay Dương Diệp, sau đó thì rơi xuống người nữ tử bên cạnh Dương Diệp, vẻ tham lam và dâm tà trong ánh mắt căn bản không là không hề che giấu.

Nhìn thấy ánh mắt của hai người này, nữ tử nhíu mày, vốn định một roi quất đi thì đột nhiên nàng ta nhìn thoáng qua Dương Diệp, mắt đảo quanh, sau đó nhẹ nhàng bước tới phía sau Dương Diệp, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, rụt rè nói:

- Phu quân, nô gia sợ lắm!

Dương Diệp hung hăng lườm nữ nhân một cái, với thực lực của nữ nhân này mà cần phải e ngại hai tên gia hỏa chỉ có Tiên Thiên trước mắt này hay sao? Nữ nhân này rõ ràng là lôi hắn ra làm súng.

Nghĩ vậy, Dương Diệp vươn tay ra kéo nữ tử vào trong lòng mình, nữ tử ngây ra, nàng ta không ngờ Dương Diệp luôn lịch sự lại đột nhiên làm vậy. Vào lúc nàng ta đang ngây đơ thì Dương Diệp lại cúi người hôn lên bờ môi đỏ rực thơm ngát của nàng ta, sau đó ôn nhu nói:

- Đừng sợ, có vi phu ở đây, không ai dám làm tổn thương tới nàng đâu!

Có tiện nghi mà không chiếm là vương bát đản, nữ nhân dâng tiện nghi đến miệng, Dương Diệp hắn đương nhiên phải chiếm lấy. Dương Diệp không phải là chính nhân quân tử gì cả, nữ nhân trước mắt này không phải chỉ lợi dụng hắn một lần hai lần, chiếm tiện nghi của nàng ta một lần nói đến cùng vẫn là nàng ta có lời!

Nữ tử phục hồi lại tinh thần , sâu trong mắt hiện lên vẻ vẻ giận dữ, huyền khí trong cơ thể lập tức dũng động, đang muốn phát tác thì đúng lúc này, một trong hai người áo đen bên cạnh, tên có dáng người cao ráo cười nói:

- Có thê tử xinh đẹp như vậy, tiểu huynh đệ quả thật là là có phúc khí. Tiểu huynh đệ là lần đầu tiên đến di tích Thương triều à?

Dương Diệp cười cười với nữ tử đang căm tức hắn, sau đó nhìn về phía hai người áo đen, nói:

- Nói thừa? Các ngươi không phải chuẩn bị cướp nạp giới, cướp mỹ nhân của ta à? Trực tiếp động thủ đi! Mọi người thống khoái chút được không? Lãng phí thời gian làm gì?

Hai huynh đệ sửng sốt, đây rốt cuộc là ai cướp ai đây? Hai huynh đệ sau khi phục hồi lại tinh thần đều lộ ra vẻ giận dữ, tên cao hơn nói:

- Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo đấy! Vốn hai huynh đệ chúng ta không có ác ý gì với ngươi, nhưng thấy ngươi kiêu ngạo như vậy, kiểu gì cũng phải thay cha mẹ ngươi giáo huấn ngươi một chút! Cho ngươi biết làm ngươi phải như thế nào...

Hai người còn chưa nói xong thì trong sân có một đạo kiếm quang xẹt qua, chỉ thấy đầu của tên áo đen dáng cao vừa lên tiếng đã bay ra kèm theo một cỗ máu tươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 68%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)