“Ai to gan như vậy, lại dám giết đệ tử của Đao Thần!” Hai tỷ đệ Phàn Ngọc Lan, Phàn Thắng vừa nghe thấy, giật mình nói.
“Đao Thần này rất nổi danh sao?” Hoàng Cửu hỏi.
Phàn Ngọc Lan gật đầu: “Đao Thần là một trong thập đại cao thủ của vực Thái Hư, danh tiếng của hắn trong toàn bộ Cửu Thiên cũng rất cao, là một cao thủ Vị Diện Chi Chủ có thực lực rất mạnh.”
Lúc này, người ở bàn rượu bên kia lại nói: “Người bị giết chết là đệ tử nhỏ nhất của Đao Thần”
“Cái gì, đệ tử nhỏ nhất của Đao Thần sao? Đệ tử nhỏ nhất của Đao Thần hình như là đến từ Nghiêm gia đúng không?”
Mọi người đều giật mình.
Nghiêm gia là đệ nhất gia tộc của vực Thái Hư.
“Người này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.” Phàn Thắng lắc đầu: “Thế lực của Nghiêm gia rắc rối phức tạp, trải rộng toàn bộ vực Thái Hư, người mà giết đệ tử của Nghiêm gia, chỉ sợ là không thể chạy trốn khỏi vực Thái Hư.”
“Không biết người này là ai.” Người ở bàn rượu bên kia lại hỏi.
“Không biết, chỉ biết là hắn ta sử dụng hai thanh huyết hồng chi nhận.” Có người nói.
Thanh niên mặc hắc bào!
Huyết hồng song nhận!
Không thể nghi ngờ đó là Cường Lương.
Lúc này, một người trẻ tuổi áo bào màu vàng ở bàn bên cạnh đi tới, vái chào Long Giác Kim Ngưurồi nói: “Vị tiền bối này, lông vàng của huynh không biết có bán hay không?”
Long Giác Kim Ngưu hung hăng ực một hớp rượu, cười nói: “Ngươi muốn mua sao?”
Người trẻ tuổi đương nhiên gật đầu, vẻ mặt thành thật.
Hắn nhìn ra được, sợi lông vàng kia nhất định không phải vật bình thường.
Long Giác Kim Ngưu duỗi một đầu ngón tay nói: “100 triệu.” Người trẻ tuổi đang nghĩ rằng cọng lông vàng kia đáng giá 100 triệu linh thạch Thần phẩm, thì Long Giác Kim Ngưu lại nói: “100 triệu linh thạch Thiên phẩm.”
“100 triệu linh thạch Thiên phẩm sao!” Người trẻ tuổi kinh ngạc nói.
Trên linh thạch Thần phẩm là linh thạch Thiên phẩm.
Linh thạch Thiên phẩm là thứ có tiền cũng không mua được.
Ngay cả đến những siêu cấp thế lực như Thái Thanh Kiếm Tông, Quy Nguyên Kiếm Tông, Nghiêm gia ở Cửu Thiên thì cũng khó mà xuất ra 100 triệu linh thạch Thiên phẩm. Nếu như có thể lấy được ra, cũng không nỡ bỏ ra 100 triệu linh thạch Thiên phẩm để mua một cọng lông!
“Tiền bối nói giỡn sao?” Người trẻ tuổi lúng ta lúng túng nói.
Long Giác Kim Ngưu cười nói: “Ngươi cảm thấy ta giống nói giỡn lắm sao?”
Người trẻ tuổi không biết nên nói gì nữa, ôm quyền rời đi, về lại chỗ ngồi.
Một người nữ ngồi cùng bàn với người trẻ tuổi mày liễu nhăn lại, nhịn không được nói: “Cái thứ lông quái gì, vậy mà bán hơn 100 triệu linh thạch Thiên phẩm, coi như ném xuống đất cũng không có người thèm nhìn lấy một cái ấy chứ.”
Người trẻ tuổi lắc đầu với người nữ kia.
Long Giác Kim Ngưu cười hắc hắc nói: “Cô nhóc, ngươi thì biết cái gì, lông của bổn Ngưu gia, trên có thể giết chưởng khống giả, dưới có thể giết U Minh Chi Chủ, có thể biến dài biến ngắn, có thể lớn có thể nhỏ, vô cùng lợi hại. Vừa rồi ta nhìn vị tiểu ca này coi cũng vừa con mắt, ta mới ra giá 100 triệu linh thạch Thiên phẩm, ngươi cho rằng ai cũng có thể mua được cọng lông này sao?”
Người trẻ tuổi ôm quyền nói với Long Giác Kim Ngưu: “Xá muội không hiểu chuyện, xin tiền bối thứ lỗi.”
Người nữ chu môi.
Lúc này, một vị lão giả từ lầu một đi lên, đi đến trước mặt người tuổi trẻ, cung kính nói: “Hóa ra là Ngọc Kiếm Trần Ngọc Nhan công tử?”
Mọi người chung quanh bàn rượu đều yên tĩnh trở lại, đều nhìn về người trẻ tuổi, rõ ràng là rất kinh ngạc.
“Đúng vậy” Người trẻ tuổi gật đầu.
“Sở Hiên công tử nhà ta nghe nói Trần Ngọc Nhan công tử đến, sai tại hạ đến đây mời Trần Ngọc Nhan công tử đến Sở phủ ẩm rượu luận kiếm.” Lão giả cười nói, sau đó đưa một tấm thiếp mời cho người trẻ tuổi.
“Lôi Kiếm Sở Hiên công tử!”
Lập tức, mọi người nhao nhao cả lên.
Người trẻ tuổi Trần Ngọc Nhan nhận lấy thiếp mời, cười nói: “Hóa ra là Sở Hiên công tử, nếu là Sở Hiên công tử mời, vậy bây giờ ta sẽ đi đến đó cùng xá muội.” Sau đó vén màn đi theo lão giả xuống lầu hai cùng người nữ kia.
Người nữ kia lúc rời đi, lại trừng mắt với Long Giác Kim Ngưu.
Phàn Thắng nhìn theo bóng lưng người trẻ tuổi rời đi, nói: “Không ngờ tới hắn chính là Ngọc Kiếm Trần Ngọc Nhan!”
Phàn Ngọc Lan giải thích cho Lộ Nhất Bình: “Vực Thương Thần chúng ta, trong số những người thuộc thế hệ trẻ tuổi có thiên phú tốt nhất chính là năm người Trần Ngọc Nhan, Sở Hiên, Phương Thừa, Trương Phi Long, Cảnh Hồng.”
“Bởi vì năm người bọn họ đều dùng kiếm, cho nên mới gọi họ là Ngũ Kiếm.”
“Ngọc Kiếm Trần Ngọc Nhan, Lôi Kiếm Sở Hiên, Huyết Kiếm Phương Thừa, Long Kiếm Trương Phi Long, Tà Kiếm Cảnh Hồng.”
“Năm người này tu luyện mặc dù chưa đến ngàn năm, nhưng là đều là ngưng tụ ra thần cách Chân Thần cường giả, mà lại đều là Chí Tôn Thần Cách, cảnh giới kiếm của bọn họ đều đã đạt đến Tâm Kiếm chi cảnh. Đứng đầu Ngũ Kiếm là Sở Hiên công tử, thì đã đạt đến Thời Không Chi Kiếm!”
Phía trên của Tâm Kiếm là Thời Không Chi Kiếm.
Lộ Nhất Bình gật đầu, sắc mặt vẫn như thường.
Tại Cửu Thiên, tuổi tác dưới nghìn tuổi thì được coi như là thế hệ tuổi trẻ.
Chỉ trong vòng mấy trăm năm đã ngưng tụ thần cách, trở thành Chân Thần, coi như cũng không tệ.
“Xem ra, Trần Ngọc Nhan cũng tới tham gia đại hội kiếm tông?” Phàn Thắng nói: “Nếu là mấy người bọn họ đều tham gia đại hội kiếm tông, chẳng phải năm người đứng đầu đều do bọn hắn bao hết rồi sao?”
“Sở Hiên là đệ tử của Sở gia sao?” Hoàng Cửu hỏi.
Phàn Ngọc Lan nói ra: “Vâng, hắn là cháu trai của gia chủ Sở gia đương thời, hắn cũng là có quan hệ với Sở Thông đại nhân. Tính ra thì Sở Thông đại nhân là thúc tổ của hắn đấy.”
Một tiếng sau.
Mấy người Lộ Nhất Bình tính tiền rời đi.
“Phía trước không xa là Tinh Hà phải không?” Lộ Nhất Bình mở miệng hỏi.
Phàn Ngọc Lan cười nói: “Vâng, công tử muốn qua đó tham quan không?”
“Ừm, dù sao thì cũng đã đến thành Tinh Hà rồi, đi qua xem thử xem.” Lộ Nhất Bình nói.
Thành Tinh Hà có một con sông, cho dù là ban ngày hay là đêm tối, đều có những đóm sáng như là sao trời, tựa như dòng sông sao chảy xuôi trên mặt đất, bởi vậy nơi này mới có tên là thành Tinh Hà.
Sông Tinh Hà này tràn ngập sắc thái thần kỳ, cũng tràn đầy đủ loại cơ duyên, có chút tương tự với sông Thiên Thần của đại lục Thần Võ. Nhưng khi sông Thiên Thần mỗi một vạn năm lại chảy ngược dòng, mới xuất hiện cơ duyên, khác với sông Tinh Hà này.
Không bao lâu, mấy người Lộ Nhất Bình đã đi tới sông Tinh Hà.
Tinh Hà ở phía nam của thành Tinh Hà.
Từ xa xa, mấy người Lộ Nhất Bình đã thấy được một dòng sông chảy xuôi trên mặt đất, tràn đầy anh sáng sao.
Lúc này, chính là ban ngày, mặt trời trên cao chiếu xuống, nhưng trong phạm vi chung quanh vài trăm mét của sông Tinh Hà đều là không có ánh nắng, chung quanh sông Tinh Hà tràn ngập sắc thái như mộng ảo.
Trên bờ sông Tinh Hà, có rất nhiều đệ tử của các phái đang đứng.
“Hôm qua Thiên Long Kiếm Trương Phi Long công tử cũng tới sông Tinh Hà, đã vớt được một thanh bảo kiếm tuyệt thế ở trong lòng sông Tinh Hà!”
“Không phải là tin đồn đó chứ, đồ vật trong sông Tinh Hà mà dễ dàng vớt lên như vậy sao.”
Mọi người đang nghị luận.
Mấy người Lộ Nhất Bình đi tới bên bờ sông Tinh Hà.
Sông Tinh Hà chảy xuôi, ánh sao lấp lánh, mặt sông trong suốt như bầu trời, không có bất kỳ vật gì, nhưng có người lại có thể vớt ra được thần khí, công pháp và các loại bảo bối từ trong lòng sông Tinh Hà.
Đương nhiên, có người trấn thủ ở sông Tinh Hà mấy chục năm thậm chí đến mấy trăm năm mà vẫn không có thu hoạch gì.
Năm đó, Lộ Nhất Bình cùng Long Giác Kim Ngưu tiến vào Cửu Thiên, cũng không đi qua sông Tinh Hà.
Ngay khi mấy người Lộ Nhất Bình đi vào bên bờ sông Tinh Hà, thì một nhóm người đang đi tới từ đằng xa.
“Công tử, là Tề gia Tề Vĩ!” Phàn Ngọc Lan nhìn người đi tới, mở miệng nói.
Lộ Nhất Bình nhìn lại, người tới chính là Tề Vĩ đệ tử của Tề gia gặp phải khi ở tửu quán.
Trừ Tề Vĩ, còn có một nhóm lớn cao thủ củaTề gia, đang dồn dập đi tới.
Long Giác Kim Ngưu thấy thế, lại là cười nói: “Xem ra là thằng nhóc này muốn đòi lại mặt mũi đây mà, đem theo viện binh tới đấy.”
Rất nhanh, một đám cao thủ Tề gia đã tới trước mặt mấy người Lộ Nhất Bình.