Sắc mặt Chu Thừa lạnh lẽo, hai tay chuyển động, vô số phật chưởng hóa thành tàn ảnh, hướng về phía Trích Tinh Phật Thủ, Phật Long Nhất Kích, Tiêu Dao Phật Chưởng cùng Huyễn Hải Ma Âm.
Tiếng vang lay trời.
Cuồng phong dữ dội quét qua.
Những Thiên Ma ở gần đều bị sức mạnh của mấy người kia biến thành phấn vụn.
Cao thủ các phương của Thái Hoa thần tông cũng đều kinh ngạc lui lại phía sau.
Trước đại môn bảo tàng trông chốc lát đã biến thành một mảnh đất trống.
Trong tiếng nổ ầm ầm, Chu Thừa bị đẩy đến liên tiếp lui về phía sau.
Mà bốn người tông chủ của Trích Tinh Phật, Long Phật, Tiêu Dao Phật Tông, Huyễn Hải Phật Tông cũng bị đẩy đến lui về sau mấy bước.
Bốn người Trích Tinh Phật kinh ngạc, cả bốn người cùng dốc toàn lực, nhưng cũng chỉ có thể bức lui Chu Thừa mà thôi. Thực lực của Chu Thừa vậy mà vượt quá dự kiến của bốn người. Mà đây chỉ là khi Chu Thừa đã bị tiêu hao thần lực, nếu là Chu Thừa trước khi thần lực bị tiêu hao, chỉ sợ vừa rồi bốn người chưa hẳn là đã có thể chiếm được thế thượng phong.
Bốn người suy nghĩ trong chốc lát, lại ra tay một lần nữa. Lần này bọn họ lại không dám chủ quan, xuất ra tất cả vốn liếng, toàn lực xuất thủ.
Trong tình thế Chu Thừa bị bốn người toàn lực liên thủ vây giết, liên tiếp lui về phía sau, đỡ trái hở phải.
Trong khi đó bọn người Thái Hoa Phật Tông tông chủ Cố Viễn lại bị các cao thủ của Trích Tinh Phật, Long Phật, Tiêu Dao Phật Tông, Huyễn Hải Phật Tông kiềm chế, căn bản là không có cách nào để phân thân trợ giúp cho Chu Thừa.
Dưới sự tấn công của bốn người Trích Tinh Phật, Long Phật, Chu Thừa nhất thời không đề phòng, bị Trích Tinh Phật vỗ một chưởng vào phía sau lưng, bay ra ngoài. Lúc rơi xuống đất, không ngừng nôn ra máu.
Khi con lừa liều lĩnh xông đến, cũng bị một chưởng của tông chủ Tiêu Dao Phật Tông đánh bay, lúc rơi xuống đất thì máu thịt be bét.
“A Mao!” Chu Thừa căm giận kêu lên.
Cả bốn người Trích Tinh Phật Hàn Tinh lại xuất thủ lần nữa, đánh bay Chu Thừa ra ngoài.
Cả bốn người Hàn Tinh cười lạnh.
Chu Thừa đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, hắn nhìn cả bốn người Hàn Tinh nói: “Nói cho các ngươi biết, lần này ta đến đại lục Phật Thừa cùng với Lộ công tử.”
Tiêu Dao Phật Tông tông chủ Hà Càn kinh nghi: “Lộ Nhất Bình? !”
Chu Thừa cười nói: “Không sai.”
Hàn Tinh cười lạnh: “Phô trương thanh thế! Nếu Lộ Nhất Bình đi chung với ngươi. Vậy tại sao không thấy Lộ Nhất Bình? Ngươi cho rằng cứ tùy tiện nhắc đến Lộ Nhất Bình thì có thể dọa chúng ta bỏ chạy sao?”
“Đừng nói là Lộ Nhất Bình không có ở đây, nếu như hắn thật sự có mặt ở đây, chúng ta cũng không sợ!”
Trong lòng bàn tay của Hàn Tinhxuất hiện một phật ấn màu xanh ngọc!
“Thanh Phật Ấn!”
Có người kinh ngạc nói.
Thanh Phật Ấn, là một Phật bảo rất nổi danh ở đại lục Phật Thừa thời kỳ Cận Cổ, là do một cường giả có tên là Thanh Phật ở thời kỳ Cận Cổ luyện chế thành.
Hàn Tinh cầm Thanh Phật Ấn trong tay, rót vào đó phật lực, Thanh Phật Ấn trong nháy mắt phồng lớn, hóa thành một ngọn núi nhỏ, phật quang bên trong chói lọi, ầm ầm rơi xuống đầu của Chu Thừa.
Ngay khi Thanh Phật Ấn đang rơi xuống, đột nhiên, một luồng sáng màu máu đỏ bay tới từ phía chân trời.
Tại nơi luồng sáng màu máu đỏ bay qua, Thanh Phật Ấn đột nhiên ngừng lại giữa không trung, rồi vỡ ra, thành hai nửa, rơi xuống mặt đất.
Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt.
Hàn Tinh đầy vẻ khó có thể tin.
Mọi người nhìn qua thì thấy trên phía bầu trời của Thái Hoa Phật Tông, chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một người trẻ tuổi áo lam cưỡi trâu và một thanh niên mặc hắc bào.
Luồng sáng màu máu đỏ bay trở xuống tay của thanh niên mặc hắc bào, mọi người mới phát hiện là một thanh Chi Nhận màu đỏ như máu.
Lộ Nhất Bình một bước bước, đi tới trước cửa bảo tàng, một luồng sáng màu xanh lục quấn quanh ngón tay chui vào cơ thể của Chu Thừa.
Chu Thừa vốn đang trọng thương, hào quang màu xanh lục tỏa ra, chưởng ấn phía sau lưng trong chớp mắt đã tiêu tán, sự sống không ngừng được khôi phục.
“Không có sao chứ?” Lộ Nhất Bình mở miệng nói.
Chu Thừa đứng lên, lắc đầu cười nói: “Không sao, nhưng nếu như không phải Lộ công tử đến kịp thời thì, cái mạng già này của ta sợ là sẽ phải giao nộp lại nơi này.”
Lộ công tử!
Người có tên, cây có bóng.
Nghe được lời Chu Thừa vừa thốt ra, bọn người Trích Tinh Phật Hàn Tinh ai ai cũng kinh hãi.
Mới vừa rồi những kẻ còn nói cho dù Lộ Nhất Bình có mặt ở đây, thì họ cũng không sợ Trích Tinh Phật, thì bây giờ cũng đều kinh ngạc lui lại.
Lộ Nhất Bình quay đầu lại, kiếm khí toàn thân ngưng tụ thành vô số kiếm trận, trăm ngàng ánh kiếm bay lên, Thiên Ma đầy trời đầy đất ở Thái Hoa Phật Tông đều bị ánh kiếm bắn thủng.
Cho dù là Chân Thần cảnh, Thiên Thần cảnh Thiên Ma cũng không thể nào tránh thoát được.
Bầu trời của Thái Hoa Phật Tông vốn bị Thiên Ma che phủ, tối tăm không ánh mặt trời, vì đó mà trở nên sáng sủa hơn.
Ánh sáng lại chiếu soi.
Tiếp theo, Lộ Nhất Bình lại vung tay lên, vô số trận phù bay ra, hóa thành những con rồng, đầu rồng và đuôi rồng tiếp nối với nhau, tạo thành một cột lốc xoáy cực lớn, sau đó bay xuống phía trên khe ma của trung tâm Thái Hoa Phật Tông.
Lập tức, những Thiên Ma không ngừng bay ra từ khe nứt ma quỷ, toàn bộ bị đẩy lui trở về.
Những Thiên Ma phía sau điên cuồng dũng mãnh xông ra, thì bị hút vào bên trong vòi rồng, toàn thân bốc khói, hoảng sợ kêu thảm không thôi.
“Thiên Long Phục Ma đại trận!”
Long Phật nhìn thấy vòi rồng to lớn kia, khó nén được sự sợ hãi trong lòng.
Thiên Long Phục Ma đại trận, chính là đại trận của Thượng Cổ Long tộc. Đến ngay cả bản thân rất nhiều lão tổ của Thượng Cổ Long tộc cũng không biết đến cái này.
Nhưng mà uy lực của Thiên Long Phục Ma đại trận dường như cũng không mạnh như thế, ngàn vạn Thiên Ma trong khe nứt ma quỷ, vậy mà không cách nào mảy may lay chuyển được Thiên Long Phục Ma đại trận.
Tất cả mọi người đều ngừng lại.
Những cao thủ đi theo mấy người Trích Tinh Phật, Long Phật đến đây, thối lui về phía sau lưng của bốn người Trích Tinh Phật, Long Phật, nhìn về phía Lộ Nhất Bình, trong mắt đều là vẻ sợ hãi.
Lộ Nhất Bình thì lại không nhìn đám người Trích Tinh Phật, mà chỉ nắm nắm tay lại, sau đó một kẻ mặt áo đen mang theo mặt nạ quỷ từ trên cao rơi xuống.
“Tử Ẩn đại nhân!”
Khi tông chủ của Trích Tinh Phật, Long Phật, Tiêu Dao Phật Tông, Huyễn Hải Phật Tôngnhìn thấy người áo đen kia, đều giật mình thốt ra.
Bốn người này chính là theo lời của người áo đen này mà đến Thái Hoa Phật Tông.
Cường Lương nhìn thấy người áo đen mang theo mặt nạ quỷ, hai mắt híp lại.
Kẻ mang mặt nạ quỷ này nhìn tương tự như cao thủ bí ẩn mang mặt nạ quỷ năm đó đã phong ấn Tuyên Cổ Ma Tâm của hắn.
Người áo đen từ mặt đất đứng lên, nhìn xem Lộ Nhất Bình, vừa sợ hãi vừa nghi ngờ nói: “Ngươi là ai? !”
Ý chỉ thân phận thực sự của Lộ Nhất Bình.
“Người sẽ giết ngươi.” Lộ Nhất Bình lạnh nhạt nói.
Người áo đen đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười như tiếng cú kêu: “Giết ta? Nhóc con, thực lực của ngươi không tồi, nhưng trên đời này có nhiều thứ, không phải ngươi có thể trêu chọc nổi dâu, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có xen vào chuyện của Thái Hoa Phật Tông!”
“Tránh khỏi rước phải họa diệt tộc!”
“Ta cứ đứng đây cho ngươi giết đấy, ngươi có thể giết được ta sao?”
Nói đến đây, bốn phía xung quanh thân thể của hắn nổi lên một mảnh phù văn!
Phù văn này chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhưng lại đầy ắp uy lực.
“Vô Cực Độn Thế Phù!” Cường Lương nhìn phù văn kia, hơi nhướng mày.
Người áo đen khẽ giật mình, tiếp theo cười nói: “Không sai, đúng là Vô Cực Độn Thế Phù! Phù này là Vô Cực Độn Thế Phù, có thể để ta đi đến bất cứ đâu, kể cả ngay đến Vị Diện Chi Chủ, cũng vô pháp phá giải được sức mạnh thời không của Vô Cực Độn Thế Phù này!”
Lúc này, Lộ Nhất Bình vung tay lên, bắt người áo đen đến trước mặt, tiếp theo đưa một tay nắm lấy, cứ thế xé Vô Cực Độn Thế Phù từ trên người đối phương xuống. Sau đó nắm nó trong bàn tay, vò thành một cục giấy lộn!
Mà phù văn trên Vô Cực Độn Thế Phù không ngừng nứt toác ra.
Người áo đen nhìn thấy tấm Vô Cực Độn Thế Phù biến thành một tờ giấy lộn, choáng váng.
Long Giác Kim Ngưu cười nói: “Tấm Vô Cực Độn Thế Phù này của ngươi, không phải là giả chứ?”
Người áo đen há hốc mồm, giả?
Lộ Nhất Bình vẩy vẩy ngón tay, lấy đi mặt nạ quỷ của đối phương, mọi người ngạc nhiên. Thì ra phía sau mặt nạ quỷ là khuôn mặt có dung nhan tuyệt thế.
Là nữ!