Nữ hầu đó thấy một người trẻ tuổi mặc áo lam và một thanh niên mặc áo choàng đen, đang cưỡi một con trâu và một con ngựa xông vào bên trong, thì tức giận quát: “To gan! Các người là ai mà dám cả gan xông vào phủ đại soái!” Nói xong câu này, nàng ta với một tay về phía hai người Lộ Nhất Bình và Cường Lương.
Khí thế kinh người cũng phun ra từ trên cơ thể. Đây rõ ràng là một cường giả Thần Linh, hơn nữa còn là Thần Linh sơ kỳ!
Long Giác Kim Ngưu thấy nữ hầu đó ra tay thì trực tiếp giơ một chân lên, rồi đạp nàng ta xuống đất!
Ầm!
Toàn bộ phủ đều chấn động.
Sau đó, Long Giác Kim Ngưu giẫm lên thi thể của nữ hầu đó và bước qua.
Tuy nữ hầu đó che giấu rất tốt, nhưng lại tu luyện công pháp Ám Điển của Sát Sinh Đạo. Cho nên nó cũng không hề nương tay.
Trong đại điện, đám người Hứa Phụng, thiếu điện chủ Hề Huyên của Dược Vương Diện và tam hoàng tử của đế quốc Đấu Chiến Chu Vĩnh nghe thấy tiếng chấn động bên ngoài thì đều kinh ngạc, sau đó đứng dậy.
Đúng lúc này, mấy người nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo lam cưỡi trâu tiến vào, theo phía sau là một thanh niên mặc áo choàng đen, tất cả đều ngạc nhiên.
“Các người là ai?” Sắc mặt của Hứa Phụng nặng nề, nhìn chằm chàm vào Lộ Nhất Bình và Cường Lương: “Nữ hầu của ta đâu?”
“Chết rồi.” Long Giác Kim Ngưu đáp một cách hờ hững.
“Các người đáng chết!” Hứa Phụng nổi giận, đột nhiên tung một chưởng về phía Cường Lương và Lộ Nhất Bình. Khí tức của cường giả Chân Thần sơ kỳ tràn tới, thần lực mênh mông, chưởng lực lại mang màu ngọc bích, hàn khí kinh người, trong đại điện lập tức nổi lên những vụn băng màu xanh ngọc bích.
Long Giác Kim Ngưu thì lại trực tiếp quét một chân qua, Hứa Phụng đó bị quét trúng, cả người bắn ngược ra sau, đâm thủng đại điện. Sau đó đâm xuyên qua mấy tầng kiến trúc của phủ soái, cuối cùng ngã xuống hậu hoa viên.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, khiến một đám mười mấy người bao gồm cả thiếu điện chủ Hề Huyên của Dược Vương Điện, tam hoàng tử Chu Vĩnh của đế quốc Đấu Chiến, đệ tử Tạ Hiểu Hồng của Trích Tinh Phật, và thiếu tông chủ của Tiêu Dao Phật tông Hà Phong đều ngây người.
Không ai có thể ngờ được người trẻ tuổi áo lam này đột nhiên xông vào, sau đó Hứa Phụng ra tay rồi bản thân bị quét bay đi mất!
Tất cả xảy ra quá nhanh.
Nhưng đám người rất nhanh đã phản ứng lại được.
Thiếu điện chủ Hề Huyên của Dược Vương Điện và đám người tam hoàng tử Chu Vĩnh của đế quốc Đấu Chiến đều mang vẻ mặt khó coi.
Hề Huyên lạnh lùng nhìn Lộ Nhất Bình: “Các hạ là ai? Dám xông vào phủ đại soái ở thủ đô của đế quốc Đấu Chiến, hơn nữa còn không kiêng dè gì mà giết người và đả thương người!”
Đôi mắt của tam hoàng tử Chu Vĩnh của đế quốc Đấu chiến thì lại lạnh lùng: “Ta mặc kệ ngươi là ai! Dám giết người ở phủ đại soái ở thủ đô đế quốc Đấu Chiến này, thì trời đất rộng lớn cũng không có chỗ cho ngươi dung thân!”
Lộ Nhất Bình vươn tay, tóm lấy Hứa Phụng ở hậu hoa viên tới trước mặt. Chỉ nhìn thấy Hứa Phụng vừa rồi còn ung dung cao quý, nhưng lúc này tóc tai đã bù xù, toàn thân đầy bùn đất, và lấm lem vết máu.
“Tôn Diêm đang ở đâu?” Lộ Nhất Bình thản nhiên hỏi.
Vừa rồi hắn đã dùng thần niệm quét quanh phủ đại soái nhưng Hứa Ưng lại không có ở đây. Thân phạn của Hứa Phụng này chính là điện chủ một điện ở Sát Sinh Đạo.
“Tôn Diêm gì, ta không biết ngươi đang nói gì hết.” Hứa Phụng tức giận nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sát ý. Ánh mắt đó chỉ hận không thể giết chết hắn.
Thiếu điện chủ Hề Huyên của Dược Vương Điện tiến lên, căm tức nhìn Lộ Nhất Bình: “Tại hạ là thiếu điện chủ Hề Huyên của Dược Vương Điện, hãy thả người ra! Nơi này là phủ đại soái Hứa Ưng của đế quốc Đấu Chiến, không có người mà ngươi cần tìm!”
Tam hoàng tử Chu Vĩnh của đế quốc Đấu Chiến cũng nổi nóng nói: “Vừa rồi ta đã truyền lệnh cho đại quân ở đế đô, đại quân của đế quốc Đấu Chiến ta sẽ tới đây rất nhanh.”
Thiếu chủ Hà Phong của Tiêu Dao Phật tông ôm quyền nói: “Tại hạ là thiếu tông chủ của Tiêu Dao Phật tông, có phải các hạ đã hiểu lầm gì đó rồi không, xin hãy thả người ra đi!”
Đệ tử Tạ Hiểu Hồng của Trích Tinh Phật thì lạnh lùng nhìn Lộ Nhất Bình: “Tại Hạ là đệ tử Tạ Hiểu Hồng của Trích Tinh Phật, các hạ tốt nhất nên thả người ra ngay bây giờ, bằng không, không ai trong thiên hạ có thể cứu được ngươi đâu!”
Dược Vương Điện!
Đế quốc Đấu Chiến!
Tiêu Dao Phật tông, một trong bốn đại tông môn siêu cấp ở Phật Thừa đại lục!
Trích Tinh Phật, một trong ngũ phật ở Phật Thừa đại lục!
Những thế lực này cộng lại, quả thực, nói một cách không khoa trương thì thật sự không có người nào dám che chở cho Lộ Nhất Bình. Cho dù là Khương Dục của Thái Ất môn có ở đây, thì cũng sẽ cân nhắc một chút.
Lộ Nhất Bình nhìn chằm chằm vào Hứa Phụng, rồi lạnh lùng bảo: “Ngươi biết ta đang nói gì đúng không? Cha ngươi Hứa Ưng có tên thật là Tôn Diêm! Cũng chính là thủ lĩnh của Sát Sinh Đạo! Mà ngươi, tên thật là Tôn Phụng, là điện chủ một điện ở Sát Sinh Đạo.”
Đám người thiếu điện chủ Hề Huyên của Dược Vương Điện đều bất ngờ.
Hứa Phụng thì lại căm tức nhìn Lộ Nhất Bình: “Ăn nói vớ vẩn, nói xằng nói bậy.”
Đệ tử Tạ Hiểu Hồng của Trích Tinh Phật nhìn chằm chằm vào hắn một cách lạnh lùng: “Ta kêu ngươi thả người ra, ngươi không nghe thấy sao?”
“Ồn ào!” Lộ Nhất Bình vung một tay lên, một cái tát rơi thẳng vào mặt của đệ tử Trích Tinh Phật Tạ Hiểu Hồng kia, gã lập tức bị đánh bay ngược ra sau, đâm sầm vào một cột đá trong đại điện.
Mọi người cả kinh.
Lộ Nhất Bình lập tức tìm kiếm trong hồn của Hứa Phụng. Thực ra, hắn thật sự không muốn lục soát trí nhớ của con gái.
Rất nhanh, việc tìm hồn đã kết thúc.
Hóa ra, Tôn Diêm đã được đại đế Chu Tranh của đế quốc Đấu Chiến triệu vào trong đế cung Đấu Chiến.
Lộ Nhất Bình chấm dứt việc tìm hồn, rồi một đường thiên lôi từ lòng bàn tay bắn ra, đánh Hứa Phụng thành than đen, sau đó hắn rời khỏi phủ đại soái cùng Long Giác Kim Ngưu và Cường Lương.
Trên đại điện, mọi người đều ngây người khi thấy Hứa Phụng bị đánh thành một đống than đan.
“Hứa Phụng!” Đệ tử Tạ Hiểu Hồng của Trích Tinh Phật kêu to một tiếng đau thương, sau đó, gã gào lên với đôi mắt đỏ như máu: “Ta mặc kệ ngươi là ai, ta nhất định phải giết ngươi!”
Một vị thiếu chủ ở đại điện lại nói: “Nhìn hướng hắn đi, hình như là muốn tới đế cung Đấu Chiến thì phải?”
Mọi người ùa ra, quả nhiên nhìn thấy Lộ Nhất Bình và Cường Lương đang đi tới đế cung Đấu Chiến.
Tam hoàng tử Chu Vĩnh của đế quốc Đấu Chiến lạnh lùng nói: “Đại soái Hứa Ưng bị phụ hoàng ta triệu vào đế cung, xem ra, hắn quả thực sắp xông vào đế cung rồi! Nhưng, hắn làm vậy là tự tìm đường chết! Hắn cho rằng đế cung Đấu Chiến ta là phủ đại soái, muốn xông vào thì xông vào, muốn đi thì đi được hay sao? Có ông tổ của đế quốc Đấu Chiến ta ở đây, cho dù là cường giả Thiên Thần cũng không dám làm loạn ở đế cung Đấu Chiến.”
Ông tổ của đế quốc Đấu Chiến cùng Chu Thừa của Thái Hoa Phật tông, và Cửu Tuyệt Võ Thần của Võ Thần Điện chính là những cường giả cùng thời kỳ.
Mà lúc này, trong đế cung Đấu Chiến, đại đế Đấu Chiến Chu Tranh đã triệu tập một đám đại sư của đế quốc Đấu Chiến, và các lão tổ để bàn chuyện.
Chu Tranh nói với sắc mặt nặng nề: “Vừa rồi ta nhận được tin tức, có người đã phá mở Ma Quật đại trận ở Thái Hoa Phật tông, trong Ma Quật đại trận có hàng tỉ đại ma đang không ngừng trào ra khỏi Ma Quật.”
“Cái gì? Ma Quật của Thái Hoa Phật Tông bị người phá rồi sao?” Một lão tổ của đế quốc Đấu Chiến kinh ngạc: “Ma Quật đại trận này đã trấn áp hàng tỷ đại ma từ thời cận cổ đại cho tới nay. Nếu những đại ma này chạy ra, không chỉ Thái Hoa Phật tông bị hủy diệt, mà chỉ sợ toàn bộ Phật Thừa đại lục đều sắp sinh linh đồ thán mất! Đế quốc Đấu Chiến chúng ta sắp bị ảnh hưởng rồi!”