Mà bên trong Lạc phủ bên lúc này tổ sư Phiêu Miểu Thần Tông, phủ chủ Tà Vương phủ và các cao thủ, đều đồng loạt bị áp bức bởi áp lực như một ngọn núi lớn đè nặng, sợ hãi liên tục bay ra bên ngoài.
Mãi cho đến khi bay xa thật xa, mọi người mới cảm giác tố lên.
“Mạnh quá! Đây cũng là sức mạng của Thiên Thần cường giả!” Mặt mũi tổ sư Phiêu Miểu Thần Tông tràn đầy sự sợ hãi.
Hắn là tổ sư của Phiêu Miểu Thần Tông, dù sao cũng là một cao thủ Chân Thần trung kỳ, nhưng dưới uy lực Thiên Thần của hai người Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa lại có cảm giác mình yếu đuối như một con kiến.
Cho dù là đối mặt với cao thủ Chân Thần hậu kỳ đỉnh phong như Khương Tố Tố, hắn cũng có thể đánh nhau một trận. Thế nhưng khi đối mặt với hai người Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa, vậy mà hắn hoàn toàn không thể có ý niệm phản kháng.
Bọn người Lạc gia thiếu chủ Lạc Ngạt, Lạc Đồng càng thêm hoảng sợ bỏ chạy, bọn họ chạy ra xa xa, mới dám dừng lại, mặt người nào người nấy tái nhợt, không ngừng thở dốc.
Lạc Ngạt quan sát bầu trời trên không hoàn toàn bị lôi điện phủ kín, như là hai tôn Thượng Cổ Lôi Thần Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa, trong lúc sợ hãi lại lộ ra bộ mặt dữ tợn cười to: “Hai vị đại nhân Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa liên thủ, Lộ Nhất Bình chắc chắn phải chết!”
Hắn hai đỏ ngầu nhìn về phương hướng của Lộ Nhất Bình: “Ta chỉ hận ta không có khả năng tự tay giết ác tặc này!”
“Ta nếu là có thực lực như hai vị đại nhân Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa, ta thật sự muốn tự tay đem lột da rút xương hắn, rút gân luyện hồn!”
Lạc Đồng cũng đầy căm hận mà nhin về phương hướng của Lộ Nhất Bình: “Yên tâm, chờ hai vị đại nhân Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa giết được Lộ Nhất Bình, chúng ta cầu hai vị đại nhân Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa giữ lại mạng chó của hắn và mấy tên thủ hạ kia! Hắn và mấy tên thủ hạ kia, sẽ sống không bằng chết!”
Ở nơi xa, Bái Nguyệt Đại Đế Lâm Quân quan sát hai người Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa, mặt đầy vẻ sùng bái: “Ta nếu là cũng có thực lực như thế, lo gì không cách nào thống nhất được đại lục Thần Võ!”
một đại soái của Bái Nguyệt nói: “Hai vị đại nhân Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa xem ra từ lâu đã lãnh ngộ được sức mạnh cao nhất của lôi. Với sức mạnh của hai vị đại nhân, nếu như là Thiên Thần sơ kỳ bình thường cũng không phải là đối thủ có thể chịu được một chiêu của hai người đâu!”
“Hai vị đại nhân đang liên thủ, Lộ Nhất Bình và mấy kẻ thủ hạ của hắn xem ra trốn không thoát đâu.”
Mà Chu Thừa khi nhìn thấy chung quanh cơ thể hai người Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa thân thể càng lúc càng nồng nặc Lôi chi nguyên lực, hơi nhướng mày.
Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa vậy mà đã lãnh ngộ được sức mạnh cao nhất của lôi, thực lực của hai người này đã vượt quá dự liệu của hắn.
Lộ Nhất Bình có thể chống lại không?
Hắn đang cân nhắc có nên xuất thủ hay không.
Vì Lộ Nhất Bình mà đắc tội với Cửu Thiên Thái Thanh kiếm phái, rốt cuộc là có đáng giá hay không?
Nghĩ đến cái vật to lớn kia của Cửu Thiên Thái Thanh kiếm phái, lòng hắn trầm xuống.
Lúc này, trong tay hai người Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa đã xuất hiện thanh trường kiếm.
Trường kiếm trong tay hai người giống nhau như đúc, trên trường kiếm đều khắc hoạ lôi phù.
Đây chính là Phong Lôi Song Kiếm của Thái Thanh kiếm phái.
Hai người cùng lúc thi triển Lôi Phong kiếm pháp, song kiếm hợp nhất, đến lúc đó uy lực tăng gấp bội!
Khi hai người rót vào đó Thiên Thần chi lực, Phong Lôi Song Kiếm sáng lên, từng đạo lôi điện càng thêm cuồng bạo.
Lâm Nghĩa lạnh lùng mà nhìn Lộ Nhất Bình nói: “Lộ Nhất Bình, Phong Lôi Song Kiếm này chính là bảo kiếm tối cao của Thái Thanh kiếm phái chúng ta! Có thể được chết dưới Phong Lôi Song Kiếm, ngươi coi như chết có thể nhắm mắt rồi đó!” Nói xong, hai người đồng thời xuất kiếm.
Lập tức, ngàn vạn ánh sáng của thanh kiếm khuấy đảo thiên địa.
Lôi điện đầy trời hóa thành một vùng biển sấm sét.
Thiên địa phảng phất như đang bị vùng biển sấm sét này bao phủ, như bị hút vào vùng sấm sét này.
Khi bọn người Bái Nguyệt Đại Đế Lâm Quân, tổ sư Phiêu Miểu Thần Tông, phủ chủ Tà Vương phủ nhìn thấy một chiêu diệt thế này, ai ai cũng kinh hãi.
Tất cả các cao thủ trong khu vực Lạc phủ cũng đều ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn biển sấm sét đang nhấp nhô điên cuồng trong không trung.
Lạc gia thiếu chủ Lạc Ngạt nhìn thấy biển sấm sét ầm vang rơi xuống, ngàn vạn luồng kiếm đang đánh về phía Lộ Nhất Bình, nắm chặt hai tay.
Chu Thừa nhìn ngàn vạn luồng kiếm đánh xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc, lấy hồ lô rượu bên hông ra, cuối cùng hắn vẫn quyết định muốn xuất thủ.
Ngay khi Chu Thừa muốn xuất thủ, đột nhiên hai thanh nhận mang đỏ như máu bay vút lên, khi hai thanh nhận mang đỏ như máu bay vút lên không trung, tà khí kinh người phóng lên tận trời, oanh động Cửu Thiên, biển lôi kinh khủng kia thế nhưng lại bị tà khí ầm vang làm cho tan hết!
Tiếp theo tất cả mọi người có mặt đều nhìn thấy, cái kia hai thanh nhận mang đỏ như máu trong nháy mắt liền phá tan ngàn vạn luồng kiếm. Tiếp theo, hai đạo nhận mang đỏ như máu xẹt qua cổ của người hai người Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa!
Ngàn vạn kiếm mang vừa oanh động bầu trời lập tức biến mất.
Mà biển sấm sét bao phủ khu vực Lạc phủ cũng đột nhiên ngừng lại.
Chu Thừa ngẩn ngơ.
Rốt cục đã nhìn thấy rõ ràng hai thanh nhận mang đỏ như máu rõ ràng là Tà Thần Nhận!
Tà Thần Nhận sau khi cắt qua yết hầu hai người Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa, vẫn lượn vòng trên không, phát ra từng tiếng tà ma lệ khiếu.
Bọn người Bái Nguyệt Đại Đế Lâm Quân, tổ sư Phiêu Miểu Thần Tông, phủ chủ Tà Vương phủ ngây người khi nhìn thấy Tà Thần Nhận vẫn lượn vòng trên không.
Lúc này, Tà Thần Nhận bay trở về, trở xuống trong tay Thượng Cổ Tà Thần Cường Lương.
Thượng Cổ Tà Thần Cường Lương dắt Tà Thần Nhận bên hông, lãnh đạm nói: “Phí lời!”
Khi hắn dứt lời, chỉ nhìn thấy trên không trung đầu của hai người lão tổ Thái Thanh kiếm phái Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa rớt từ trên cổ xuống, một cột máu phun ra.
Lạc gia thiếu chủ Lạc Ngạt, Lạc Đồng, và các cao thủ Lạc gia, còn có cao thủ của Thái Ất môn nhìn đầu của hai người Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa rơi xuống từ trên cao, đầu óc trống rỗng.
Đầu của hai người Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa rơi xuống đất, mặt đất phát ra một tiếng vang, như là hai ngọn núi đang rơi xuống, cát bụi mù mít bốc lên.
Cát bụi theo gió mà tung bay.
“Chết rồi!” Lạc gia thiếu chủ Lạc Ngạt lòng tràn đầy kinh ngạc, khó có thể tin.
Hai đại Thiên Thần cảnh lão tổ của Thái Thanh kiếm phái là Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa cứ như vậy mà chết sao? !
Bị một thanh niên thủ hạ của Lộ Nhất Bình chém chết chỉ với một chiêu!
Bọn người Bái Nguyệt Đại Đế Lâm Quân, tổ sư Phiêu Miểu Thần Tông, phủ chủ Tà Vương, cao thủ các phương sau khi hồi tỉnh lại, ai cũng hoảng sợ nhìn thanh niên mặc hắc bào đứng bên cạnh Lộ Nhất Bình.
Chỉ với một đao đã giết chết hai vị Thiên Thần!
Mặc dù là hai vị này đều là Thiên Thần sơ kỳ, nhưng đây lại chính là hai cao thủ Thiên Thần sơ kỳ đấy!
Có địa vị tối cao ở vị diện Hằng Nguyên này!
Cứ như vậy mà bị giết một cách nhẹ nhàng vậy thôi sao!
Mà Kiếm Thần Lạc Ninh bị Lộ Nhất Bình bắt lấy, còn chưa có chết đi. Tay chân hắn lạnh buốt, hắn nhìn Thượng Cổ Tà Thần Cường Lương đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy rùng mình, cảm thấy hơi lạnh cả người từ trong đáy lòng không ngừng tràn ra khắp nơi.
Lộ Nhất Bình vung tay rút lấy Thiên Thần pháp tắc trong thần cách của hai người Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa, sau đó đánh vào trong thần cách của hai người Trương Tấn, Triệu Văn.
Lộ Nhất Bình liền sưu hồn Kiếm Thần Lạc Ninh.
Sưu hồn rất nhanh đã kết thúc.
Hai mắt Lộ Nhất Bình lạnh lẽo.
Quả nhiên!
Đứng đằng sau Kiếm Thần Lạc Ninh là bộ tộc Âm Minh!
Sau khi sưu hồn, Lộ Nhất Bình xuất ra một ngọn lửa lên người Kiếm Thần Lạc Ninh, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Kiếm Thần Lạc Ninh bị thiêu đốt thành một đám tro tàn.
“Đi thôi.” Lộ Nhất Bình lạnh nhạt nói, cưỡi trâu mà đi.
Thượng Cổ Tà Thần Cường Lương, Trương Tấn, Triệu Văn, Chu Thừa mấy người đuổi theo phía sau.
Nhìn đám người Lộ Nhất Bình, Thượng Cổ Tà Thần Cường Lương rời đi, đám người kia vẫn đứng thẳng bất động ở nơi đó, không dám động đậy, mãi cho đến khi mấy người Lộ Nhất Bình biến mất ở chân trời, mọi người mới thở dốc, có cao thủ của gia tộc cao đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất.
Mọi người thấy thi thể của ba người Lâm Nghĩa, Viên Dĩ Hoa và Khương Tố Tố, nhất thời ngẩn người.
“Thanh niên áo bào đen kia là ai?” Một vị lão tổ Tà Vương phủ run rẩy, lên tiếng hỏi, ý chỉ Thượng Cổ Tà Thần Cường Lương.