“Hứa Tuệ, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Làm sao ngươi có thể khẳng định hắn không phải loại người như vậy chứ?” Tạ Chí Long nói. “Là Lý Vinh Thành nói sao.” Vương Đằng liếc mắt quét nhìn mọi người, nhất là Tạ Chí Long, cũng dừng lại trên người cha con Lý Lương Đạt một chút, sau đó mới chậm rãi nói.
Hình như cho dù bị người ta hiểu lầm, hắn cũng không có một chút nóng nảy.
“Ngươi đừng quan tâm ai nói, sự thật như thế nào, ngươi không giấu được. Còn nhỏ tuổi mà tâm tư lại ác độc như thế, sau này trở thành võ giả dũng mãnh cấp cao lại càng là một cái u ác tính lớn.” Tạ Khôn chắp tay nói.
“Nói, ngươi rốt cuộc là ai thế? Hình như ta không nhận ra ngươi. Cho dù tâm tư ta ác độc thì có chút xíu quan hệ nào với ngươi sao? Không hiểu cái gì đã chạy tới ba la ba la nói một tràng mà không biết là nói cái gì, ai cho ngươi thể diện lớn như vậy?” Vương Đằng im lặng nhìn Tạ Khôn nói.
“Ngươi…” Tạ Khôn bị hắn nói cho nghẹn lời, trên mặt cũng không biết là đang tức giận hay khó chịu, trong nháy mắt trở nên xanh mét.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây