“Mới tốn ba trăm triệu mà thôi, khối khoáng thạch này của chúng ta phải tốn hết vẻn vẹn mười trăm triệu mới mua được, người nghèo chính là người nghèo.” Tào Quan không hề bỏ qua bất cứ cơ hội trào phúng đám người Vương Đằng nào, hắn đúng là rảnh rỗi đi kiếm chuyện. An Lan lập tức phẫn nộ nhìn sang, hiện tại hắn hận nhất người khác nói hắn là kẻ nghèo.
Nếu không phải đang ở trong phường cược quặng Tụ Tài, hắn có thể đã một bạt tai đánh chết Tào Quan rồi.
Cấp Hằng Tinh nhỏ nhoi, cũng dám càn quấy trước mặt cấp Vực Chủ như hắn.
Hắn, đúng là tìm chết!
Vương Đằng không khỏi lắc đầu, cảm thấy Vực Chủ An Lan này thật lòng là sống đến mức hơi thê thảm. Nhưng cũng có thể là cách suy nghĩ hơi khác với người thường, nếu tuỳ tiện đổi lại là một cường giả cấp Vực Chủ khác, đã sớm động thủ, còn để cho Tào Quan có cơ hội nói chuyện sao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây