“Ngươi tưởng ta muốn chắc, ta cũng rất bất đắc dĩ.” Vương Đằng liếc mắt, cứ cảm thấy trong giọng nói của tên này có chút hả hê. “He he.” Viên Cổn Cổn che miệng cười trộm, sau đó mới nghiêm mặt nói: “Nhưng cũng phải nói thật là ngươi có thể thoát ra khỏi Ám Vũ Trụ thì quả là may mắn lắm, chắc hẳn có liên quan tới thiên phú không gian của ngươi đúng không?”
“Đúng vậy, ta thông qua liên hệ với linh sủng tìm được tọa độ của Địa Tinh, sau đó dùng trận pháp không gian để xây dựng lại một hành lang nữa, thế thì mới có thể trở về.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Thiên phú không gian thật sự nghịch thiên, nếu là võ giả bình thường thì đã chết trong Ám Vũ Trụ từ lâu rồi.” Viên Cổn Cổn cảm thán.
“Viên Cổn Cổn, ngươi biết được bao nhiêu về Ám Vũ Trụ?” Vương Đằng hỏi.
“Ta biết cũng không nhiều lắm, Ám Vũ Trụ rất thần bí. Trừ khi tốc độ của bản thân võ giả có thể đột phá tốc độ ánh sáng, nếu không thì chỉ có thể đứng bên trong phi thuyền vũ trụ mới có thể đi qua Ám Vũ Trụ, hoặc chỉ người có thiên phú không gian như ngươi mới có thể tiến vào Ám Vũ Trụ, hơn nữa còn đi lại được trong đó. Mà cho dù tiến vào bên trong, trên thực tế cũng không thể thăm dò ở phạm vi lớn, cho nên từ trước tới nay, Ám Vũ Trụ luôn là tồn tại thần bí.” Viên Cổn Cổn nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây