Dưới sự chênh lệch như vậy, chút lòng dạ của bọn họ hoàn toàn không còn chỗ để phát huy. Lãnh tụ Võ Đạo cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ xem ở bên cạnh, mặc cho tình huống phát triển, để Vương Đằng tự giải quyết.
Theo hắn thấy, thực lực của Vương Đằng chính là sự trấn áp tốt nhất.
Giết gà dọa khỉ, Tôn Nguyên Câu nhảy ra vừa hay làm con gà kia.
Vương Đằng nhìn xung quanh, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, dửng dưng nói: “Vừa nãy không phải rất biết ăn nói à? Sao không nói nữa rồi? Tôn Trấn thủ, ngươi không muốn nói thêm hai câu sao?”
“…” Sắc mặt Tôn Nguyên Câu khẽ thay đổi, cảm giác mình thật là xui xẻo. Hắn ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh kia của Vương Đằng, lúng túng nói: “Hiểu… hiểu nhầm, ta chỉ là…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây