Cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh.
Âm nhạc trong quán bar kích động, không khí lửa nóng, mọi người dần dần chơi rồi.
Lúc này, ba người Hứa Kiệt và Bạch Vi chơi trò đại mạo hiểm nói thật lòng.
Ba người lấy lật úp bàn tay để quyết định!
Trò chơi tiến hành được mấy vòng, mỗi người có thắng có thua, nói vài lời thật lòng khá thú vị nhưng không ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Nếu không muốn nói thì lựa chọn đại mạo hiểm.
Có một lần cực kỳ thú vị, Dư Hạo kêu Bạch Vi đi trêu chọc một cô bé.
Kết quả chẳng ai ngờ nổi, Bạch Vi lại thành công!
Cô gái xinh đẹp bất hạnh bị lựa chọn kia bị nàng trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, dẫn tới mọi người ôm bụng cười lăn lộn một trận.
Còn lần này, đến lượt Dư Hạo.
Hứa Kiệt và Bạch Vi cười ha ha cao hứng.
Sau đó Hứa Kiệt đưa ra một ý xấu xa.
Vấn đề này khiến khuôn mặt Hứa Kiệt bừng đỏ lên giống như gan heo.
Vương Đằng cười lắc đầu, hắn không tham dự vào, dù sao hắn có nhiều bí mật lắm, chơi trò chơi này rất dễ dàng chơi lộ.
Hai người Hứa Kiệt, Bạch Vi ở bên cạnh dùng sức ồn ào thúc giục, kêu Dư Hạo nhanh chóng đi nói.
Vương Đằng đứng lên, đi vào toilet.
Buổi tối ăn thịt tinh thú có trợ giúp cho trao đổi chất, bài xuất tạp chất trong cơ thể ra.
Vương Đằng đi về phía mấy người Hứa Kiệt.
Mới vừa đi tới bên cạnh lại phát hiện bọn họ vì vài người vây quanh, Hứa Kiệt, Dư Hạo giống như đang tranh cãi với đám người kia.
Đám người kia có dáng vẻ lưu manh, đeo khuyên tai, trên người còn có hình xăm, dáng vẻ “Ông đây rất không dễ chọc”.
Vương Đằng không khỏi nhíu mày.
Lúc này một người trong đó đẩy Hứa Kiệt một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Má nó, con nhóc này làm bẩn quần áo của ta, một câu xin lỗi của ngươi đã định xong việc hả?”
“Ngươi có biết quần áo này bao nhiêu tiền không?”
“Đền là được hả?”
“Mấy tên nhóc mà cũng học người lớn đến quán bar chơi.”
Nói xong mấy người bên cạnh bật cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ đùa cợt.
Mấy người Dư Hạo đâu chịu được cơn tức như vậy.
Mấy người con ông cháu cha bọn họ vốn được nuông chiều từ bé, đi tới đâu đều là đối tượng được người khác nịnh hót lấy lòng.
Nếu như là người có thân phận địa vị cao hơn bọn họ, bị một chút uất ức thì thôi, nhưng mấy tên này rõ ràng chỉ là mấy tên tay sai không biết từ trong ngóc ngách nào chui ra.
Nếu thật sự bị hạng người như vậy bắt nạt, truyền đi sợ rằng đều sẽ thành chê cười ở trong hội con ông cháu cha khác.
Hứa Kiệt bị người đẩy một cái, sắc mặt càng sa sầm xuống.
Nhưng mà đừng thấy hắn bình thường có dáng vẻ tùy tiện, ông trời thứ nhất ta là thứ hai, trên thực tế không phải là hạng người ngốc nghếch gì.
Hiện giờ đối phương rõ ràng nhiều người, còn trong bọn họ lại còn có cả nữ sinh.
Nếu xảy ra xung đột, phía chịu thiệt nhất định là bọn họ.
Lại nói tuy hiện giờ là thời đại võ đạo, có một số người thoạt nhìn có diện mạo xấu xí, nhưng lỡ như là cao thủ thì làm sao đây?
Vậy chẳng phải chết thẳng cẳng sao!
Cho nên hắn âm thầm hít một hơi thật sâu, nỗ lực bình tĩnh nói: “Vài vị, xem như làm bẩn quần áo của các ngươi là lỗi của chúng ta trước, cùng lắm chúng ta đền tiền là được.”
“Các ngươi khí thế bức người như thế, chẳng nhẽ thật sự định ầm ĩ đến không cách nào thu xếp được sao?”
“Người đang ngồi đều nhìn thấy rõ ràng, cho dù tìm cảnh sát đến hòa giải, chúng ta cũng là phía chiếm lý.”
“Má nó, lại còn định tìm cảnh sát đến, uy hiếp ta đúng không?”
Người bị làm bẩn quần áo là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, mũi ưng, dung mạo hung ác nham hiểm, hoàn toàn chính là một lưu manh, cảm thấy Hứa Kiệt đang uy hiếp hắn, lập tức mắng to lên.
“Hứa Kiệt, vô nghĩa với hắn làm gì, thằng khốn này rõ ràng rảnh rỗi gây chuyện, vốn không phải do Bạch Vi đụng vào hắn, mà là hắn cố ý đi đến khi Bạch Vi đứng dậy, khiến Bạch Vi đụng vào hắn.” Dư Hạo tức giận nói.
“Thằng nhóc, chuyện không có chứng cứ thì đừng nói lung tung.” Thanh niên hung ác nham hiểm cười lạnh nói.
“Có phải có chuyện như vậy không, chính ngươi rõ ràng trong lòng.” Dư Hảo đứng ra chỉ vào hắn nói.
Thanh niên hung ác nham hiểm tỏ vẻ không kiên nhẫn, hừ lạnh nói: “Bớt cmn vô nghĩa đi, kêu con bé này uống vài chén rượu với chúng ta, chuyện này coi như xong, nếu không… Hừ hừ.”
“Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa, có tin ta giết chết ngươi không?” Dư Hạo lập tức bùng nổ.
Những người này thế mà lại định để Bạch Vi bồi rượu, có rắp tâm gì không cần nghĩ cũng biết.
Đây thật sự chọc tức hắn rồi.
Hứa Kiệt nhất thời thầm nghĩ một tiếng “Nguy rồi”!
Đối phương rõ ràng đang đặt bẫy bọn họ, Dư Hạo vừa bùng nổ, sự việc đã biến thành không thể hòa giải được rồi.
“Dư Hạo, đừng nói nữa!” Mới vừa rồi Bạch Vi vẫn luôn luôn kéo Dư Hạo lại, vừa không chú ý đã bị hắn tránh thoát.
Giờ phút này càng cảm giác được rõ ràng bầu không khí căng thẳng.
“Thằng nhãi con, còn định chơi chết ông đây hả, hôm nay ông đây giết chết ngươi trước.”
Thanh niên hung ác nham hiểm nhe răng cười, bước chân tiến lên trước một bước, hai tay giống như vuốt ưng chụp vào cổ Dư Hạo.
Thật tàn nhẫn, vừa ra tay đã là chiêu độc.
“Võ Đồ!”
Có người kinh hãi kêu lên.
Sắc mặt của Dư Hạo cũng đột nhiên thay đổi, thứ nhất không nghĩ tới đối phương nói ra tay là ra tay, thứ hai càng không nghĩ đến đối phương chính là một Võ Đồ.
Dưới gấp gáp, hắn vốn không có dũng khí chống lại chính diện, chỉ có thể né tránh sang bên cạnh.
May mắn gần đây Dư Hạo bị cha hắn túm lấy luyện võ, hiện giờ đã là Võ Đồ sơ cấp, bằng không nếu đổi thành người thường.
Chuyến này đừng nói là trốn, chỉ sợ đã bị khí thế hung ác của đối phương dọa ngốc tại chỗ rồi.
Trong quán bar lập tức rối loạn lên.
Hứa Kiệt vội vàng kéo Bạch Vi tránh né, bọn họ không phải là người luyện võ, lúc này hoàn toàn không giúp được gì.
Thanh niên hung ác nham hiểm thấy Dư Hạo còn có thể né tránh nên hơi kinh ngạc, lại không thèm để ý, thân thể khẽ uốn, một chân quét ngang về phía Dư Hạo.
Dư Hạo vội vàng túm lấy cái ghế bên cạnh, ngăn cản công kích của đối phương.
Rắc!
Cái ghế bằng sắt trực tiếp bị một cước của thanh niên hung ác nham hiểm đá cong.
Dưới tác dụng của lực mạnh, Dư Hạo đã bay ngang ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
Cái bàn, cái ghế bị nện đến nghiêng lệch lộn xộn.
Chai rượu vỡ loảng xoảng choang choang tan nát dưới đất, cả quán bar lập tức gà bay chó sủa.
Mấy người đàn ông với phụ nữ kêu lên sợ hãi trốn ra xa xa.
Nhưng rất nhiều người không rời đi, ngược lại nhìn xem náo nhiệt từ xa.
“Khụ khụ!” Dư Hạo che ngực ho khan một trận, cảm giác xương sườn giống như bị gãy.
Hắn biết lần này đụng phải ván sắt rồi!
Hắn mới vào Võ Đồ, mà từ lực đạo của đối phương, tuy rằng vẫn trong phạm vi của Võ Đồ sơ cấp, nhưng đã không sai biệt lắm gần đến trung cấp.
Thanh niên hung ác nham hiểm thu chân, chậm rãi đi về phía Dư Hạo.
“Thằng nhãi, mới vừa rồi không phải kiêu ngạo lắm sao? Định chơi chết ta, thực lực của ngươi không đủ đâu.”
Thanh niên hung ác nham hiểm từng bước một ép Dư Hạo đến góc từng, từ trên cao nhìn xuống hắn, đùa cợt nói.
“Ngươi dám động vào ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Dư Hạo cắn răng, sắc mặt tái nhợt nói.
“Cậu bạn nhỏ, đánh không lại tìm cha, còn chưa dứt sữa hả.” Thanh niên hung ác nham hiểm cười khẩy nói.
“Ngươi!”
Cả khuôn mặt Dư Hạo xấu hổ đến đỏ bừng.
Hứa Kiệt tự nhiên không thể nhìn bạn bè chịu nhục, đứng ra nói: “Hôm nay xem như chúng ta gặp hạn, ngươi đưa ra con số đi, chúng ta bồi thường.”
Thanh niên hung ác nham hiểm lắc lắc ngón trỏ, miệng phát ra tiếng chậc chậc.
Trên mặt tràn đầy khinh thường!
“Thằng nhãi con, hôm nay ta dạy cho ngươi một bài, không có bản lĩnh đừng ra mặt bừa.” Thanh niên hung ác nham hiểm nâng chân phải lên, hung hăng đá về phía đầu Dư Hạo.
Mọi người không đành lòng nhắm hai mắt lại.
Sắc mặt của Hứa Kiệt và Bạch Vi đột nhiên thay đổi.
Một cước này đá xuống, Dư Hạo nhất định bị thương nặng.
Hơn nữa còn đá lên đầu, lỡ như có vấn đề gì, đời này coi như xong rồi.
Bọn họ thật sự không ngờ được, thanh niên hung ác nham hiểm này thế mà lại tàn nhẫn như vậy.
Ầm!
Tiếng đánh nặng nề vang lên.
Nhưng mà Dư Hạo vẫn ở yên tại chỗ, không chút thương tích, còn thanh niên hung ác nham hiểm thì đột nhiên bay ra ngoài, nặng nề nện lên trên vách tường.
“Phụt!” Hắn ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Cho dù là Hứa Kiệt và Bạch Vi hay là những người khác trong quán bar đều bị một màn bất ngờ này dọa sợ ngây người.
Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn Vương Đằng đang đứng trước mặt Dư Hạo.
Hắn một tay nhét túi quần, phun điếu thuốc trong miệng ra, thản nhiên nói: “Bạn của ta, khi nào đến lượt ngươi dạy dỗ?”
Mới vừa dứt lời, trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng lên!
Tên thanh niên hung ác nham hiểm kia mới vừa ngã xuống mặt đất đồng thời vài thuộc tính bong bóng cũng rơi xuống theo đó.
“Như vậy cũng có thể nổ thuộc tính?”
Vương Đằng kiềm chế nghi hoặc trong lòng, bởi vì quá nhiều người nên hắn vẫn chưa tiến lên.
“Ngươi, ngươi!”
Lúc này Dư Hạo đã phản ứng lại kịp, vẻ mặt khiếp sợ, lắp bắp không biết nên nói cái gì.
Hứa Kiệt và Bạch Vi đều ngơ ngác nhìn Vương Đằng, giống như lần đầu tiên quen biết hắn.
“Còn không đứng dậy, trên đất mát mẻ hả?” Vương Đằng cười mắng.
“Đại ca, về sau ngươi là đại ca ruột của ta, ngươi giấu giếm chúng ta thật khổ mà.”
Bạch Vi đã chạy vội tới, nhìn Vương Đằng, trong ánh mắt lóe lên một chút tia sáng lạ.
“Được rồi, quỷ gào gì vậy, ta gạt các ngươi khi nào chứ, là các ngươi không hỏi ta mà thôi.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
“Vô liêm sỉ, ngươi dám đánh ta, lên cho ta, giết chết thằng súc sinh này!”
Thanh niên hung ác nham hiểm đứng lên từ trên mặt đất, lau máu bên khóe miệng, trong mắt hàm chứa oán độc, hét lớn với mấy người cùng phe với hắn.
“Đại, đại ca, thằng nhãi này quá lợi hại, chúng ta không phải là đối thủ!” Một người sợ hãi nhìn Vương Đằng nói.
Bọn họ còn không thấy được Vương Đằng ra tay như thế nào, thanh niên hung ác nham hiểm có thực lực gần đến Võ Đồ trung cấp đã bay ngược ra ngoài, bọn họ đều là người không phải Võ Đồ có tác dụng gì chứ?
“Lũ ăn hại!” Thanh niên hung ác nham hiểm oán hận đá đối phương một cái, nói với Vương Đằng: “Thằng nhãi, có gan báo tên ra, chờ tao gọi người đến.”
Lúc này Vương Đằng đột nhiên tiến lên trước, thanh niên hung ác nham hiểm sợ tới mức không khỏi lùi lại vài bước.
Vương Đằng lơ đãng chạm vào mấy bong bóng kia, nhặt lấy.
‘Sức mạnh X15’
‘Tốc độ X12’
“Nhiều như vậy!”
Vương Đằng hơi kinh ngạc, đây xem như là một lần rơi xuống nhiều nhất từ trên thân một người rồi.
“Đánh quái bạo thuộc tính!”
“Chẳng nhẽ đây mới là phương thức mở ra bàn tay vàng chính xác sao?”
Hắn chỉ thoáng nghĩ đã bỏ qua chuyện này, thời cơ rõ ràng không đúng, hienj giờ cũng không phải là lúc suy xét chuyện này.
Vương Đằng nhếch miệng lên, nói.
“Ngươi sợ cái gì, ta tên Lý Vinh Thành, cho ngươi nửa giờ gọi người, quá hạn không chờ!”
“Được, ngươi chờ đó cho ta.” Thanh niên hung ác nham hiểm dẫn người ảo não rời khỏi quán bar Tường Vi.
Đám người vừa đi, Bạch Vi không nhịn được bật cười.
“Vương Đằng ca, ngươi quá xấu nha, lại để Lý Vinh Thành chịu tiếng xấu, nếu như hắn biết được, chắc chắn sẽ hận chết ngươi!”
Trong mắt Vương Đằng lóe lên tia sáng lạnh không dễ phát hiện ra, Lý Vinh Thành kia và hắn không chỉ có một chút đụng chạm nho nhỏ, kiếp trước hai người vốn không hề có thù hận gì, nhưng sau khi Vương gia nghèo túng, đối phương lại không hề định bỏ qua cho hắn.
“Đi thôi, về nhà!” Vương Đằng không có hứng thú, xoay người bước ra ngoài quán bar.
“Chúng ta không đợi bọn họ quay lại sao?” Dư Hạo không cam lòng hỏi.
Vương Đằng vỗ một phát lên đầu hắn: “Ngươi luyện võ đến ngu ngốc rồi hả, ai biết bọn họ sẽ tìm bao nhiêu người đến đây, lỡ như có Võ Đồ cao cấp thì làm sao? Thậm chí là võ giả, chúng ta còn ngây ngốc ở đây, chẳng phải chờ chết à?”
“Đúng vậy, hắn quá kích động rồi, lần này nếu không nhờ Vương Đằng ca, ngươi chắc chắn bị thiệt lớn.” Hứa Kiệt không nhịn được nữa dạy dỗ.
“Đi thôi đi thôi, bọn họ muốn tìm thì đi tìm Lý Vinh Thành đi, ta cũng không phải Lý Vinh Thành.”
Mấy người Vương Đằng ra khỏi quán bar, lái xe, chỉ chớp mắt đã hòa vào trong bóng đêm, đám người kia muốn tìm được hắn, đoán chừng phải dựa vào may mắn.
Về phần sau khi tìm được hắn rốt cuộc là may mắn hay là ác mộng? Vậy khó được…