Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 8: Quán bar tường vi

Chương Trước Chương Tiếp

Hơn sáu giờ, Vương Thịnh Quốc về đến nhà.

Lý Tú Mai kêu người hầu dì Trần gọi Vương Đằng xuống lầu ăn cơm.

Vương Đằng vừa tắm rửa xong, thay một bộ quần áo, đang dùng máy sấy tóc vù vù.

“Đã biết rồi, dì Trần, ta lập tức sẽ xuống ngay.”

Hắn thuận miệng đáp.

Sau khi thành Võ Đồ, kể cả thính lực đều tăng mạnh không ít, tạp âm của máy sấy tóc không hề ảnh hưởng gì đến hắn cả.

Không đến một phút đồng hồ sau, hắn đã sấy khô tóc rồi, rút phích cắm, xuống lầu ăn cơm.

Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai đều đang chờ hắn.

Trên bàn bày vài bát thức ăn, nóng hôi hổi, mùi thơm xông vào mũi.

Người một nhà ngồi quanh bàn ăn cơm.

“Con trai, hôm nay luyện như thế nào?”

Lý Tú Mai hỏi câu hỏi mà Vương Thịnh Quốc muốn hỏi nhất, hắn trơ mắt nhìn Vương Đằng.

Dù sao, Vương Thịnh Quốc này cũng làm cha không dễ dàng gì, bình thường bạn bè của hắn đều khoe với hắn con trai con gái người ta ưu tú như thế nào, con cái nhà ai đó lại thành Võ Đồ trung cấp, Võ Đồ cao cấp vân vân mây mây.

Chỉ riêng Vương Thịnh Quốc khó có thể mở miệng được, nghĩ đến hắn rõ ràng là một lão tổng của công ty lớn tài sản hơn trăm triệu, nhưng con trai lại không học vấn không nghề nghiệp.

Nói ra nhất định sẽ bị người chê cười.

Hiện giờ con trai hắn cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ, chịu luyện võ rồi, chờ thật sự thành Võ Đồ cao cấp, hắn cũng có thể đi ra ngoài khoe khoang.

“Tạm được ạ, sư huynh của võ quán nói con vẫn là người có thiên phú.” Vương Đằng nói.

Hắn không nói cho cha mẹ mình rằng mình đã là Võ Đồ trung cấp, hạnh phúc như vậy tới quá bất ngờ, sợ bọn họ té xỉu vì cao hứng.

Về sau từ từ nói cho bọn họ biết được là.

“Có thiên phú là được rồi, có thiên phú là được rồi.”

Vương Thịnh Quốc cao hứng đến ánh mắt nheo lại, bàn tay to vung lên nói: “Con luyện tập cho tốt, tuy rằng Vương gia chúng ta không tính là nhà giàu có và quyền lực gì, nhưng ít nhất tốt hơn người bình thường nhiều, con không cần phải lo lắng về vấn đề tài nguyên luyện võ.”

Vương Đằng gật đầu, không nói thêm gì.

Hắn không hề quá lo lắng về vấn đề tài nguyên, có lẽ người khác cực kỳ cần đến đủ loại tài nguyên luyện võ, nhưng hắn lại không phải rất lệ thuộc vào.

Bàn tay vàng trong người, tài nguyên của người khác chính là tài nguyên của hắn!

“Nào, ăn nhiều một chút, luyện một ngày, khẳng định vừa đói lại mệt.”

So sánh với việc Vương Đằng có thể trở thành võ giả hay không, Lý Tú Mai càng quan tâm đến hắn có phải chịu khổ cực vất vả hay không, nhìn Vương Đằng ăn ngấu nghiến, hơi đau lòng.

Vương Đằng không chú ý đến nói chuyện, không thể không nói, thịt tinh thú quả thật ăn quá ngon, béo mà không ngấy, vào miệng là tan.

Ăn vào trong bụng, giống như có một dòng nước ấm chảy qua khắp toàn bộ thân thể, xua tan mỏi mệt.

Lý Tú Mai và Vương Thịnh Quốc cũng ăn một chút, nhưng không dám ăn nhiều.

Dù sao bọn họ không luyện võ, ăn nhiều thành tốt quá hóa dở.

Tuy rằng người thường của thời đại võ đạo nhận đến ảnh hưởng của nguyên lực, tố chất thân thể cao rất nhiều, nhưng mà đó là ảnh hưởng biến đổi ngầm trong thời gian dài.

Cơm nước xong, Vương Đằng đang chuẩn bị đi đến võ quán Cực Tinh thì chuông điện thoại di động vang lên.

Bắt máy nghe, giọng Hứa Kiệt truyền ra.

“Vương Đằng ca, bọn ta đã ở quán bar Tường Vi rồi, ngươi đến đây nhanh chút đi.”

Cuối cùng Vương Đằng đã nhớ ra được một chuyện đã sớm bị hắn quên lên đến chín tầng mây, không khỏi cười khổ một tiếng, nói, “Rồi, chờ đó, lát nữa ta sẽ đến.”

“Xem ra tối nay không đến võ quán Cực Tinh được rồi.”

Vương Đằng hơi tiếc nuối, nhưng mà hắn cũng biết dù sao đều không có khả năng mỗi ngày ngâm mình ở võ quán.

“Coi như thả lỏng là được.”

Vương Đằng lên tiếng chào hỏi cha mẹ rồi đi ra ngoài.

Ầm ầm ầm…

Xe thể thao nổ vang trên ngã tư đường, cho dù là thân xe hình giọt nước kia hay là tiếng gầm rú vĩ đại này đều là tiêu điểm của ánh mắt người đi đường tập trung đến.

Một con phố quán bar ở thành Nam!

Đông Hải có rất nhiều con phố quán bar, khu vực thành Nam này xem như là khu phồn hoa nhất rồi.

Có lượng lớn quán bar tập trung ở đây, loại hình khác nhau, phong cách khác nhau, thậm chí giá cả khác nhau.

Quán bar phổ thông phù hợp với người chi tiêu bậc thấp, quán bar cao cấp lại thích hợp với tầng lớp tinh anh trong xã hội hoặc con em nhà giàu.

Tuy rằng không định nói như vậy, nhưng con người thật sự đang bị chia thành các tầng lớp khác nhau trong vô hình.

Mỗi khi đêm đến, một con phố quán bar đèn màu rực rỡ, ánh đèn nê ông lộng lẫy, ánh sáng tươi đẹp đan xen, hội tụ thành cảnh đặc sắc giống như ảo mộng.

Nam tử đô thị trẻ tuổi ban ngày mang trọng trách công việc, áp lực quấn thân, buổi tối hy vọng tìm một nơi thả lỏng bản thân.

Áp lực xã hội chưa từng biến mất, thời đại võ đạo, áp lực quá nặng.

Bọn họ cần phát tiết!

Đương nhiên, đây đơn giản chỉ là chỗ tìm thú vui đối với những người giống như Vương Đằng.

Một dãy xe thể thao sang trọng đỗ bên ngoài quán bar Tường Vi, Vương Đằng tìm hồi lâu, cuối cùng tìm được một chỗ trống đỗ xe vào, sau đó đi vào trong quán bar.

Rầm!

Một cánh cửa ngăn cách trong ngoài quán bar thành hai thế giới.

Khoảnh khắc mở cửa chính ra, âm nhạc mạnh bạo, tiếng trai xinh gái đẹp cười giỡn trêu đùa huyên náo, ánh sáng lúc sáng lúc tối, tất cả tụ tập với nhau đánh thẳng vào màng tai với ánh mắt của Vương Đằng.

“Cảm giác thật sự quen thuộc!

Kiếp trước, sau khi Vương gia bị thua biến mất, Vương Đằng đã không còn tới quán bar nữa.

Hắn giống như bị thế giới trong huyên náo này đá ra ngoài.

Nhưng mà hiện giờ hắn đã trở lại!

Vương Đằng bước vào trong quán bar Tường Vi, gương mặt anh tuấn, trang phục hàng hiệu, cộng thêm với thân thể trở nên cường tráng cao ngất sau hai ngày trở thành Võ Đồ, diện mạo tinh thần rực rỡ hẳn lên, toàn thân giống như kim cương giữa đất cát, có vẻ sáng ngời chói mắt vô cùng.

Ánh mắt của rất nhiều phụ nữ đã bị hắn hấp dẫn, giống như cảm thấy khá hứng thú.

Vương Đằng đã từng là một lão thịt khô, mà lúc này lại là tiểu thịt tươi hàng thật giá thật, dung mạo mang theo vài phần non nớt, nhưng khí chất lại khác xa.

Kiếp trước hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, đời người nhấp nhô.

Từng hưởng thụ giàu sang, cũng từng cảm nhận nghèo khó.

Đã từng hăng hái hăm hở, tuổi trẻ đắc ý, cũng từng trầm luân sa đọa, buồn bực thất bại…

Mà từng trải phong phú tạo nên cho hắn tính tình trầm ổn, khiến người vừa nhìn thấy sẽ dễ dàng sinh ra ấn tượng tốt.

Vương Đằng liếc mắt nhìn quanh quán bar, tìm kiếm đám người Hứa Kiệt.

Lúc này, một giọng nói truyền đến từ bên trái.

“Vương Đằng ca, ở đây, ở đây!”

Vương Đằng nhìn thấy một cô gái đang vẫy tay với mình, Bạch Vi, một cô em gái trong nhóm chơi của bọn họ.

Tóc búi củ tỏi, dáng vẻ hoạt bát, lại mang theo một chút quyến rũ.

Vương Đằng còn nhớ rõ, sau khi trưởng thành, dáng vẻ của cô nhóc này được gọi là hại nước hại dân, không biết có bao nhiêu người đàn ông bị cô nàng say mê.

“Các ngươi tới đủ sớm nhỉ.”

Bạch Vi nhường chỗ cho Vương Đằng, Vương Đằng ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Vương Đằng ca, là ngươi đến muộn.” Hứa Kiệt ai oán nói.

“Đêm dài đằng đẵng, giờ mới vừa bắt đầu, đến sớm như vậy làm gì.” Vương Đằng cười nói.

“Vương Đằng ca!”

Một cậu trai khác cũng lên tiếng chào hỏi Vương Đằng.

“Dư Hạo, rất lâu không gặp.” Vương Đằng nhìn đối phương.

“Gần đây bị cha ta giữ chặt, hôm nay ta vụng trộm chạy ra ngoài đó.” Dư Hạo bất đắc dĩ nói.

“Thằng nhóc này bị cha hắn túm lấy luyện võ.” Hứa Kiệt cười trên nỗi đau khổ của người khác nói.

“Hả? Luyện như thế nào?” Vương Đằng kinh ngạc nói.

“Ta đã là Võ Đồ sơ cấp rồi.” Dư Hạo sờ đầu, ngượng ngùng nói.

“Má nó, thằng nhãi nhà ngươi, thoáng cái đã thành Võ Đồ sơ cấp rồi!” Hứa Kiệt kinh hãi kêu lên, hiển nhiên hắn còn chưa biết tin tức này.

“Trong mấy người chúng ta có ngươi thành Võ Đồ, về sau bị người bắt nạt đều sẽ tới tìm ngươi.”

Hắn lập tức khoác vai Dư Hạo, cười khà khà nói.

“Tiểu Hao Tử, về sau phải nhờ cậy vào ngươi đó!” Bạch Vi cũng cười phụ họa nói.

Dư Hạo bị bọn họ nói đến hơi đắc ý, nhất là khẳng định của Bạch Vi càng khiến cho hắn vô cùng hưởng thụ.

Vài người đi lại gần gũi, giữa nam nữ khó tránh khỏi có cảm tình mông lung.

Dư Hạo đối với Bạch Vi là như thế.

Vương Đằng cười cười, hỏi: “Sao không thấy Viên Chính Hoa vậy?”

Mấy người lập tức trầm mặc.

“Hắn sẽ không tới nữa!” Hứa Kiệt cười lạnh nói.

“Hả? Sao thế?” Vương Đằng nhíu mày hỏi.

“Thằng cha kia bám lên Lý Vinh Thành của Lý gia rồi, thành chó săn của người ta.” Hứa Kiệt bĩu môi nói.

“Lý Vinh Thành!”

Vương Đằng ngẫm nghĩ, cuối cùng nhớ ra được người như vậy từ sâu trong ký ức.

Gia cảnh của mấy người Vương Đằng không chênh lệch bao nhiêu, bậc cha chú đều có quen biết, trên chuyện buôn bán có lui tới với nhau, cho nên tự nhiên hình thành một vòng nhỏ hẹp.

Mà Lý gia chỗ Lý Vinh Thành coi như là gia tộc không nhỏ ở Đông Hải, mạnh hơn mấy nhà bọn họ rất nhiều.

Viên Chính Hoa đi lại gần với Lý Vinh Thành, theo Hứa Kiệt chính là bám lấy đùi đối phương.

Vòng luẩn quẩn của bọn họ những con ông cháu cha này chính là như thế, thực lực tương đương mới được xưng là bạn bè.

Kém hơn nhiều lắm ngược lại thành leo lên.

“Đừng nhắc đến hắn, ai có chí nấy, không có gì hay để nói cả.” Vương Đằng cũng không thèm để ý nói.

“Đúng, không nhắc tới thằng nhãi kia, nhắc tới hắn ta lại tức giận.” Hứa Kiệt nói.

Mấy người chuyển đề tài khác, gọi rượu và đĩa trái cây, cười cười nói nói, Vương Đằng dần dần tìm về được cảm giác của niên thiếu trước kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)