Vương Đằng nhặt xong mấy bong bóng thuộc tính, thấy tạm thời mấy tên đệ tử kia không rơi nữa thì chạy về góc phòng.
Nơi đặt các thiết bị kiểm tra.
Máy đo lực, máy đo tốc độ, máy đo thể chất, v.v...
Đây đều là những thiết bị dùng để khảo sát tố chất cơ thể của Võ Đồ, tương đối chuẩn xác, sai số rất nhỏ.
Vương Đằng đi đến trước máy đo lực.
Hắn đã học xong quyền pháp cơ bản, tương đương với nắm giữa được kỹ năng phát lực cơ bản nhất.
Người khác cần ít nhất một tháng, dù là thiên tài cũng phải mất trên dưới mười ngày, nhưng Vương Đằng thì chỉ mất một đêm.
Khoảng cách chỉ là mấy cái bong bóng thuộc tính!
Khoách cách ngắn nhất trên thế gian này cũng chỉ đến thế mà thôi, e là chẳng ai dám nghĩ đến cả.
Vương Đằng chậm rãi đứng lại, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, thả lỏng toàn thân.
Rồi hắn đột ngột mở choàng mắt, ánh mắt bất động như một con dã thú đang săn mồi, kế đó chợt xông lên, hai chân bấu chặt mặt đất, phần thắt lưng khẽ cử động, sống lưng căng như dây cung, tung ra một quyền.
“Bịch!”
Nắm đấm của Vương Đằng đánh thẳng vào máy đo lực.
Con số trên màn hình máy đo lực nhảy lên như điên, cuối cùng dừng ở giá trị —— Một trăm bốn mươi ba kg!
Khi về nhà vào tối hôm qua, thuộc tính sức mạnh của hắn là một trăm ba lăm, giờ được tăng thêm tám điểm, tổng cộng là một trăm bốn mươi ba, tương ứng với một trăm bốn mươi ba kg.
Sức mạnh này đã gần đến cực hạn của người thường!
Chú ý, là sức mạnh cực hạn!
Một người bị đẩy vào bước đường cùng, có lẽ có thể phát huy ra sức mạnh vượt quá giới hạn của bản thân, nhưng nếu là một người thường thì rất khó! Vô cùng khó!
Giờ ngẫm lại, sức mạnh ban đầu của hắn là năm mươi, gần như tương đương với sức của một người bình thường!
May là mình không phải hạng cùi bắp!
Vương Đằng tự an ủi bản thân, sau đó bật máy đo tốc độ rồi đứng lên trên.
Máy đo tốc độ giống như một chiếc máy chạy bộ, dựa theo sự di chuyển của người đo mà dây đai bên dưới sẽ chuyển độ để tính ra tốc độ.
Vương Đằng bắt đầu thong thả di chuyển, sau đó từ từ tăng tốc cho đến khi đạt tới đỉnh điểm.
Máy đo tốc độ sẽ hiển thị tốc độ nhanh nhất của người kiểm tra.
Sau khi cảm thấy mình đã chạy hết tốc lực, Vương Đằng từ từ dừng lại rồi xuống khỏi máy.
Hắn nhìn con số biểu thị trên máy đo: “12,7 m/s!”
Hiển nhiên là tốc độ và thuộc tính không tương đương nhau, về phần hai loại này chuyển đổi thế nào thì Vương Đằng không quan tâm cho lắm.
Đơn giản là chỉ số khác nhau thôi.
Vương Đằng chỉ có chút ngạc nhiên nhìn tốc độ mà máy đo được.
Tốc độ này đã ngang với quán quân thế giới cự ly một trăm mét ở kiếp trước rồi thì phải? Cơ thể của Võ Đồ đã kinh người như vậy, huống hồ là võ giả.
“Đi kiểm tra thể chất xem sao.”
Máy đo thể chất giống như một khoang thuyền ngủ đông trong mấy phim khoa học viễn tưởng, dựng đứng ở trong góc.
Vương Đằng bước vào, ấn nút bắt đầu thí nghiệm, một chùm sáng quét đi quét lại trên người hắn mấy lần!
Việc kiểm tra thể chất bao gồm các yếu tố máu, cơ bắp, xương, kinh mạch vân vân tổng hợp lại, rất chi là phức tạp, cũng chỉ có nhờ công nghệ cao mới có thể làm được.
“Ting, quá trình quét hình kết thúc, đệ tử Vương Đằng, thể chất bốn mươi bảy!”
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ máy đo thể chất.
“Chậc chậc, còn có chức năng thông báo bằng giọng nói cơ đấy.”
Vương Đằng vừa cảm khái máy đo thể chất đúng là cao cấp hơn hẳn máy đo lực và máy đo tốc độ, vừa không khỏi trầm ngâm:
“Thể chất bốn mươi bảy, vậy là tương ứng với thuộc tính thể chất, xem ra chỉ có tốc độ là khác biệt.”
Nhìn Bảng danh mục phân chia cấp bậc Võ Đồ dán trên tường ngay cạnh đó.
Tiêu chuẩn Võ Đồ sơ cấp là sức mạnh từ 100 kg đến 300 kg, tốc độ từ 7——9s/100m, cũng chính là từ 11.11 m/s đến 14.28 m/s, thể chất từ 30 đến 50.
Vậy rõ ràng là Vương Đằng đã được xem như một Võ Đồ sơ cấp!
Hắn rất là hài lòng với kết quả này.
Còn muốn lên trời hay sao mà không hài lòng?
Suy cho cùng, từ một người bình thường trở thành một Võ Đồ sơ cấp, hắn đã tiết kiệm không biết bao nhiêu thời gian so với người khác rồi.
Là người phải biết đủ...
“Hôm nay tranh thủ tăng lên Võ Đồ trung cấp!” Vương Đằng hưng trí bừng bừng, quyết tâm không đi đâu nữa mà dành cả ngày chỉ ở lỳ trong phòng huấn luyện.
Đám đệ tử mải mê luyện tập nên không để ý kết quả kiểm tra của Vương Đằng.
Dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên họ gặp nhau, không quen không biết, đi tọc mạch vào thực lực của người khác là bất lịch sự.
Trong lúc Vương Đằng kiểm tra thì dưới chân mấy tên đệ tử lại rơi xuống vài cái bong bóng thuộc tính.
Mắt Vương Đằng sáng lên, làm như lơ đễnh đi qua người họ rồi lẳng lặng nhặt.
‘Kiếm pháp cơ sở X3’
‘Sức mạnh X5’
‘Ngộ tính X0.6’
‘Tốc độ X2’
...
“Không tồi, không tồi, còn có cả ngộ tính nữa, kiếm pháp cơ sở cũng thông thạo lên không ít!” Vương Đằng mừng thầm.
Lúc này hãy còn ít người, Vương Đằng không muốn mình quá nổi bật gây sự chú ý của người khác nên hắn đi đến phòng vũ khí, đảo mắt qua một lượt.
Quầy vũ khí bày rất nhiều loại vũ khí như kiếm, đao, thương, kích, côn, chùy, vân vân.
Cùng một loại vũ khí chính thì cũng chia ra rất nhiều loại nhỏ như kiếm thì có trường kiếm, đoản kiếm, nhuyễn kiếm hay song kiếm.
Có thể nói, vũ khí ở đây rất đa dạng, cần gì cũng có.
Ngay cả khi vũ khí khác với môn học của đệ tử thì cũng có thể tìm được vũ khí họ cần ở trong đây.
Vương Đằng đứng trước tủ kiếm, tháo xuống một thanh hắc thiết kiếm thuộc ‘hệ bóng tối’.
Khi võ đạo thịnh hành, ngành sản xuất vũ khí đương nhiên cũng phát triển theo, dù sao vũ khí cũng quá đỗi quan trọng với võ giả.
Một võ giả có vũ khí lợi hại đối kháng với võ giả không có vũ khí, đương nhiên là chiếm hết ưu thế.
Chẳng qua, vũ khí cung cấp cho Võ Đồ đều là vũ khí phỏng theo bản gốc, chất liệu bình thường, lại không được kèm theo phù văn.
Thanh hắc thiết kiếm hệ bóng tối này toàn thân đen tuyền, kiểu dáng và sức nặng đều không khác gì bản gốc, chỉ có điều trên thân kiếm không có phù văn huyền ảo.
Thật sự phải so sánh.
Thì giá thành của thanh kiếm này chỉ cỡ mấy trăm đồng tiền, trong khi bản gốc phải đến hơi mười vạn, quả là một trời một vực.
Vương Đằng lắc thanh hắc thiết kiếm trong tay, độ nặng vừa đủ.
Nam sinh luôn có lòng yêu thích và hướng về các loại vũ khí.
Rất nhiều người, thậm chí đã từng có giấc mơ cầm trường kiếm ngao du khắp giang hồ!
Kiếp trước là xã hội khoa học kỹ thuật, không tồn tại võ đạo, nên Vương Đằng không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.
Giờ nhìn thanh kiếm trong tay thì có chút thích thú.
Trước khi thu được thuộc tính ‘kiếm pháp cơ sở’, hắn đã có chút hiểu biết với kiếm pháp cơ sở, nhân lúc mọi người chưa đến huấn luyện, không có bong bóng để nhặt thì hắn ra ngoài luyện tập, để xem sức mạnh của kiếm pháp cơ sở tới đâu.
Hắn ra khỏi phòng vũ khí, tìm một chỗ trống không có ai, rồi luyện tập kiếp pháp dựa trên ký ức về kiếm pháp trong đầu.
“Vụt vụt vụt!”
Trường kiếm khua khoắng, phát ra tiếng xé gió rất nhỏ.
Nếu chém vào người khác thì không chết cũng bị thương.
Giữa đám đệ tử, người thanh niên cung cấp thuộc tính ‘kiếm pháp cơ sở’ cho Vương Đằng cũng đang luyện kiếm, nhìn thấy Vương Đằng cầm một thanh trường kiếm đi ra thì lấy làm ngạc nhiên.
Thế là hắn từ từ thu thế, đứng quan sát Vương Đằng tập luyện từ xa.
“Ra là một học giả mới!”
Nhưng nhìn thêm một lúc thì hắn lại lắc đầu, không thèm để ý nữa.
“Sao cảm giác không khó lắm nhỉ? Luyện hai lần đã thành thạo rồi.”
“Ngộ tính của mình mới có 19,3, cũng đâu cao lắm!”
Vương Đằng ngừng lại, ngạc nhiên nghĩ.
Hắn không biết ngộ tính 19,3 đã hơn người thường rất nhiều, nên tu luyện những thứ cơ bản đương nhiên là không cảm thấy khó khăn gì.
Nếu như học về chiến kỹ nguyên lực sẽ không dễ dàng như thế nữa!
Chiến kỹ nguyên lực liên quan đến việc vận dụng nguyên lực, bản thân nó đã tương đối thâm ảo và phức tạp, nếu không đủ ngộ tính, việc tu luyện sẽ rất khó khăn.
Qua đó có thể thấy rằng, tu luyện võ đạo rất quan trọng ở thiên phú, và người có thể trở thành võ giả dĩ nhiên đều là thiên tài!