Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 42: Thật đúng là… diễn sâu!

Chương Trước Chương Tiếp

Kết thúc một đêm nhổ lông cừu. À bậy… Kết thúc một kỳ huấn luyện dài cả đêm!

Vương Đằng nhặt xong thuộc tính cuối cùng, bước ra từ võ quán Cực Tinh, lái xe dọc theo quốc lộ bên bờ biển trở về nhà.

Võ quán Cực Tinh được xây dựng bên bờ biển.

Mà dọc theo đường bờ biển có một con đường quốc lộ, đêm đến thường rất ít xe cộ qua lại.

Màn đêm tối đen như mực, không gian vô cùng yên tĩnh và hẻo lánh.

Vương Đằng lại là người rời khỏi trễ nhất, các học viên khác của võ quán đã về nhà từ sớm rồi.

Trên xe đang mở nhạc.

Tiếng nhạc sôi động xua tan không gian tĩnh mịch xung quanh…

Hôm nay ta nhìn thấy tuyết thổi qua trong đêm lạnh giá.

Mang con tim lạnh buốt cô đơn trôi về phương xa.

Mưa gió đuổi theo màn sương mù, không nhìn thấy bóng dáng

Bầu trời và biển rộng, ta và người

Nhưng sẽ thay đổi (Ai mà không thay đổi)



Két…

Tiếng thắng xe chói tai đột nhiên vang lên, phá tan tiết tấu của âm nhạc.

Vương Đằng thắng gấp, cơ thể theo quán tính nhào về phía trước, nhưng dù sao hắn cũng là một võ giả, năng lực khống chế cơ thể không giống người bình thường, lập tức dừng lại ngay.

Đèn chiếu xa chiếu sáng phía trước, một cây cổ thụ ngã chắn giữa đường.

Đồng thời, trên thân cây cổ thụ có một bóng người không nhìn rõ dáng vẻ đang ngồi.

Vương Đằng nhíu mày.

Người này xem bộ dạng chắc không phải người tốt đây.

Hoàn toàn giống như đang muốn xông về phía của hắn.

Vừa định xuống xe, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hắn liền khởi động đôi mắt ‘Linh Thị’.

Một vùng ánh sáng giống như đèn sợi đốt năm mươi watt xuất hiện trong tầm mắt…

Nguyên lực!

Võ giả!!

Vương Đằng giật bắn mình một cái, tại sao lại có võ giả tìm đến mình chứ? Đối phương là ai? Có mục đích gì…

Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu.

Tuy nhiên, từ cường độ ánh sáng phản hồi từ đôi mắt Linh Thị, rồi so sánh với bản thân, hắn nhận ra rằng cho dù có đánh nhau, hắn cũng không sợ.

Vương Đằng lấy chiến kiếm ra, đeo găng tay vào, sau đó chậm rãi bước xuống xe.

“Mau giao đồ ra đây!” Người đó nhìn Vương Đằng, đột nhiên cất tiếng nói.

“Đồ gì? Hình như ta không quen ngươi!” Vương Đằng nghi ngờ nói.

“Có quen biết ta hay không không quan trọng, nhưng đồ mà ngươi có được từ núi Bảo An, thì giao ra đây, ta có thể tha mạng sống cho ngươi.” Người kia lạnh lùng nói.

“Đồ vật có được từ núi Bảo An gì chứ, ta không biết ngươi đang nói gì” Trong lòng Vương Đằng hơi hồi hộp.

Người này làm sao biết được là ta lấy chứ?

Người kia lạnh lùng cười một tiếng, đứng dậy đi về phía Vương Đằng: “Ngươi không biết? Vậy kiếm và găng tay trên tay của ngươi là từ đâu đến?”

“Đây đương nhiên là do ta mua rồi.” Vương Đằng lạnh nhạt nói.

Đối phương tiến đến gần hơn, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, đây là một chàng trai hơn ba mươi tuổi, dung mạo không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt lại giống như một con sói cô độc, không giống như người lương thiện.

“Chết đến nơi còn dám mạnh miệng.” Chàng trai kia giơ điện thoại lên “Đội viên trong tiểu đội của chúng ta, trong điện thoại đều có cài đặt hệ thống định vị. Quả thật ngươi rất giỏi che đậy, hủy thi diệt tích, chết không đối chứng, tiếc là lại ngu ngốc đem điện thoại của bọn họ về.”

“Chết tiệt, trên điện thoại lại có cài đặt định vị, thật sơ ý!” Vương Đằng thầm tự mắng chửi chính mình một câu.

“Thế nào, không còn gì để nói nữa phải không, nói cho ta biết đồ đang ở đâu, ta làm chủ tha cho ngươi một mạng.”

“Không ngại nói cho ngươi biết, ta là một võ giả, nên một Võ Đồ hèn mọn như ngươi cho dù có cầm được vũ khí Phù Văn đi chăng nữa cũng không thể nào trở thành đối thủ của ta.”

“Thế nên đừng tự lầm tưởng.” Chàng trai kia thản nhiên nói.

Vương Đằng mừng thầm trong lòng: “May mắn là ta luôn mang hai chiếc điện thoại kia theo bên mình, người này chỉ vừa mới tìm được ta, có lẽ hắn vẫn còn chưa biết nhà ta ở đâu.”

Nhưng trên mặt lại tỏ ra bộ dạng khiếp sợ.

“Võ giả, hóa ra ngươi lại là võ giả!”

“Nhưng mà nếu ta đem đồ vật giao cho ngươi, ngươi thật sự sẽ tha cho ta chứ?”

Vương Đằng diễn sâu, vẻ mặt thấp thỏm, vừa như do dự, lại có chút e ngại, giống như khó có thể đưa ra lựa chọn.

“Đương nhiên, ngươi nên cảm thấy may mắn vì chỉ có một mình ta đến xử lý chuyện này.”

“Nếu để các đồng đội khác của ta biết được, ha ha, bọn họ không dễ nói chuyện như ta đâu.” Chàng trai kia nói.

“Những người khác không biết ư?” Vương Đằng ngẩng đầu lên.

“Đúng vậy, chỉ có mình ta biết, cho nên ngươi không cần lo lắng việc sẽ có người khác tìm đến làm phiền ngươi.” Dường như để Vương Đằng tin tưởng, nét mặt chàng trai kia tỏ ra rất chân thành.

“Được, vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi phải đảm bảo tha mạng cho ta.”

Vương Đằng cắn răng, cuối cùng gật đầu một cách nặng nề và nói.

Hắn đi về phía đối phương.

Chàng trai nở một nụ cười trên môi: “Yên tâm đi, ta nói được làm được, một võ giả như ta dù sao cũng không đến nỗi phải lừa gạt một Võ Đồ hèn mọn như ngươi đâu.”

“Món đồ kia ta đang để ở…”

Vương Đằng bước đến cách chàng trai khoảng ba thước, ánh mắt sắc lại, chân giẫm một cái thật mạnh, đột ngột xông tới một cách hung hãn.

Nụ cười trên mặt chàng trai kia bỗng nhiên trở nên dữ tợn!

“Ranh con chết tiệt, biết chắc ngươi sẽ không thành thật, ta đã sớm có phòng bị với ngươi, chút tâm tư quỷ quyệt này làm sao có thể qua mắt được ta chứ.”

“Chỉ là một tên Võ Đồ kém cỏi!”

“Hôm nay ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến khoảng cách chênh lệch giữa võ giả và Võ Đồ!”

Chàng trai tung một cú đấm về phía của Vương Đằng, nắm tay được bao trùm bởi một tầng nguyên lực màu vàng, cảm giác có luồng sức mạnh dày đặc và nặng nề đang xuyên qua.

Vương Đằng vung trường kiếm lên.

Kiếm pháp cơ sở cấp nhập vi!

Lúc xuất kiếm lại không hề vận dụng bất kỳ nguyên lực nào.

Vậy mà ngay lúc trường kiếm và cú đấm của đối phương va vào nhau, một luồng nguyên lực nóng rực tràn đầy như nổ tung bộc phát ra.

Ầm!

Hai người chạm vào nhau, phát ra một tiếng ầm lớn.

Vương Đằng dùng toàn bộ sức lực của cơ thể, còn đối phương thì xem hắn ta là một Võ Đồ, nên chỉ tùy ý xuất ra một chiêu tấn công.

Cao Hạ Lập Phán!

Xèo!

Cơ bắp bị cắt đứt, xương cốt bị chém đứt, máu phun trào văng tung tóe khắp nơi.

Tiếng kêu thảm thiết của chàng trai cũng vang lên theo.

“Á!”

Một cánh tay bị Vương Đằng chém đứt.

Chàng trai mới vừa phút chốc trước còn rất tự tin, giống như nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, lúc này sắc mặt lại trở nên trắng bệch, gương mặt bởi vì đau đớn mà nhăn nhó, nét mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc sợ hãi và không thể tin nổi.

“Võ Giả!”

“Ngươi vậy mà lại là võ giả!”

Chàng trai vô cùng sợ hãi kêu lên, bất luận thế nào hắn cũng không thể ngờ tới, tên nhóc thoạt nhìn chẳng khác gì một học sinh cấp ba trước mặt lại là một võ giả thực thụ.

Trốn!

Phải trốn!

Nếu không sẽ chết!!

Chàng trai bị đứt một cánh tay, thực lực hao tổn nghiêm trọng, tự biết không phải là đối thủ của Vương Đằng, trong lòng mang đầy oán hận, nhưng lại xoay người bỏ chạy.

Hắn nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sát khí của Vương Đằng.

Còn có đôi mắt hờ hững kia.

Sớm đã nhận ra dáng vẻ không chút thấp thỏm và lo sợ kia đều là giả, đều là diễn kịch.

Thật đúng là… diễn sâu!

“Muốn chạy à!”

Vương Đằng dùng một chiêu chém đứt cánh tay của chàng trai, không chần chờ chút nào, liền thi triển thân pháp cấp nhập vi, tốc độ cực nhanh, một ngọn lửa bao quanh chiến kiếm, chém về phía đối phương.

“Nhóc con, đừng hiếp người quá đáng!” Chàng trai sợ hãi kêu to, liên tục tránh né.

Vương Đằng chuyển động như không, thân pháp như đuổi hình bắt bóng, từng bước ép sát.

Nhưng đối phương rõ ràng là loại võ giả lão làng có kinh nghiệm thực chiến phong phú, dù đã bị thương nặng cũng vẫn cố hết sức chống đỡ.

“Không thể kéo dài quá lâu!”

“Tốc chiến tốc thắng!”

Trong lòng Vương Đằng cảm thấy gấp gáp, trong thoáng chống, một luồng linh quang xẹt qua, chiến kiếm thoát khỏi tay, mãnh liệt chém về phía đối phương.

Chíu!

Chiến kiếm mang theo uy lực của ngọn lửa, giống như mũi tên rời khỏi dây cung, xông về phía trước.

Con ngươi của chàng trai kia lập tức co lại một chỗ, toàn thân tóc gáy dựng lên, dùng hết toàn lực nghiêng người né tránh.

Xoẹt!

Chiến kiếm chém rách lồng ngực của hắn, để lại một vệt máu, xung quanh bốn bề đều là dấu vết của sự thiêu đốt.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn tránh khỏi nhát kiếm này.

“Vù vù vù! “ Chàng trai thở dốc hổn hển từng hơi, cảm giác như vừa sống sót sau kiếp nạn.

“Ha ha ha, ranh con kia, ngươi giết không được ta, hôm nay...”

Hắn cười ha ha, kết quả còn chưa nói xong, một trận gió mạnh mang theo hơi lạnh từ phía bên phải hung hăng tạt qua.

Quay đầu lại.

Một quả đấm giống như tảng băng lớn lao về phía trước và phóng đại với tốc độ chóng mặt!

“Nguyên lực hệ Băng!”

“Không!!!”

Đầu hơi đau một chút, đã cố hết sức rồi!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)