Lâm Sơ Hàm nghe giọng điệu kia của Vương Đằng, thấy mình đã bị xem nhẹ, lập tức trừng mắt: “Không được sao?”
“Cũng không phải vậy, chỉ là ta vốn còn tưởng ngươi sẽ phát triển theo hướng khoa học xã hội.” Vương Đằng vô tội nói.
“Hiện giờ dù sao cũng là thời đại võ đạo, có thể đoán được, về sau ảnh hưởng của võ đạo chỉ có thể ngày càng lớn mạnh, độ ảnh hưởng lên xã hội cũng sẽ càng ngày càng sâu, biến đổi trong cuộc thi đại học này cũng là một cái tín hiệu rõ ràng, cho nên coi như ta theo khoa khoa học xã hội, Võ Đạo cũng sẽ không thụt lùi.” Lâm Sơ Hàm phân tích nói.
“Ngươi nói rất có lý.” Vương Đằng gật nhẹ đầu.
“Ngươi hẳn cũng sắp tham gia thi thi tốt nghiệp trung học võ đạo đi!”
Lâm Sơ Hàm ý vị thâm trường nhìn Vương Đằng một chút, từ đủ loại biểu hiện bình thường của hắn, dù không quá chắc chắn, trong lòng cũng đã có suy đoán tám chín phần.
Vương Đằng chỉ thoáng cười cười.
Lâm Sơ Hàm cũng không theo hỏi đến cùng, trong lòng thực chất đã có đáp án.
“Khó trách bình thường hắn không quá coi trọng môn khoa học xã hội.”
“Nhưng, kì thi võ cũng có yêu cầu về văn khoa, đặc biệt là Năm năm thi võ ba năm mô phỏng gần như nhất định là phải đọc, hắn có thể nắm chắc không?”
Nàng vẫn còn hơi chút nghi ngờ, nhưng vừa nghĩ tới Năm năm thi võ ba năm mô phỏng, lại không tự giác được mà nhíu mày.
“Ngươi nói xem bộ giáo dục đến cùng là nghĩ thế nào, làm sao đến phút cuối cùng mới công bố tin tức này, rất nhiều Võ Đồ trung cấp vốn dĩ không hề nghiên cứu Năm năm thi võ ba năm mô phỏng, lần này kiểm tra nửa tia hi vọng cũng chẳng có.”
“Ta sao có thể biết được, thứ các đại lão đó nghĩ vốn luôn tương đối khó đoán nha.” Vương Đằng lắc đầu.
Lúc này, một nam sinh phía trước đột nhiên quay đầu nói.
“Ha ha, nghe nói là có liên quan tới chính sách Liên Bang toàn cầu!”
“Chính sách Liên Bang toàn cầu!”
Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm không khỏi liếc nhau một cái, vậy các mặt liên lụy theo khác cũng có chút rộng rồi.
“Dương Kiến, làm sao ngươi biết chuyện này?” Vương Đằng hỏi tên nam sinh nọ.
Dương Kiến cũng cố ý biểu hiện ở trước mặt Lâm Sơ Hàm một phen, trực tiếp xoay người, đắc ý nói qua: “Cậu của ta đang làm việc ở bộ giáo dục, một tháng trước ta đã nhận được tin tức từ chỗ hắn, gần đây vẫn luôn đọc lấy Năm năm thi võ ba năm mô phỏng.”
“Móa, chó quan hệ nhà!” Vương Đằng nhịn không được cười mắng.
Kỳ thật, Vương Thịnh Quốc bên kia cũng đã ít nhiều nghe được chút lời đồn, có điều hắn chỉ coi là Vương Đằng mới bắt đầu luyện võ, năm nay nhất định chẳng có chút hi vọng, nên cũng không định thông báo tin tức này cho hắn.
Lâm Sơ Hàm có chút bất lực không biết làm sao.
Đây chính là chênh lệch giữa học sinh bình thường và bọn người Dương Kiến này, người ta một tháng trước đã nhận được tin tức, mà mình chỉ có chờ đến khi báo tin mới có thể biết, tin tức quá lạc hậu.
Dù là thời đại nào, tin tức vẫn luôn đáng tiền nhất!
Dương Kiến ngược lại có chút lơ đễnh, cười nói qua với Vương Đằng: “Vương thiếu, đại ca chúng ta cũng không cần báo cho nhị ca đi.”
Tiếp đó hắn lại nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Sơ Hàm, lập tức biết nguyên nhân, vội vàng an ủi một câu.
“Ban trưởng, ngươi cũng đừng lo lắng quá, phía trên chậm trễ như vậy mới báo tin, nhất định cũng biết phần nào tình hình các học sinh rồi.”
“Ta còn nghe nói năm nay độ khó và thành tích kì thi khoa học xã hội sẽ được hạ xuống, không chừng sẽ ngoại lệ thấp nhất cả ba năm nay.”
Vương Đằng lập tức cười nói qua với Lâm Sơ Hàm: “Ngươi cũng nghe rồi, nói như vậy hi vọng vẫn rất lớn, ngươi cũng đừng bày ra vẻ mặt này nha.”
“Lại nói lấy trí óc vốn học Thần của ngươi, chỉ là Năm năm thi võ ba năm mô phỏng thôi, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.”
Lâm Sơ Hàm trợn mắt nhìn Vương Đằng một chút, sau đó nói với Dương Kiến: “Cám ơn ngươi nói những thứ này cho ta.”
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo, coi như ta không nói, ngươi cũng sẽ biết tin nhanh thôi, việc này đã được công bố ra, một ít tin tức chắc chắn giấu không được ai.” Dương Kiến khoát tay áo.
“Được, các bạn học, thời gian mười phút thảo luận kết thúc, còn tiếp tục nói nữa, khóa này của ta cũng không cần tham gia đâu.” Phạm Vĩ Minh gõ gõ bảng đen.
Các bạn học lập tức ngồi nghiêm chỉnh, oai phong của chủ nhiệm lớp cũng không phải nói đùa.
. . .
Toàn bộ thời gian buổi chiều, tất cả mọi người đều đắm chìm trong tin tức mà chủ nhiệm lớp công bố, sau giờ học lại bắt đầu thảo luận lúc lâu.
Có người đi sang lớp bên cạnh xem một chút, phát hiện đồng loạt tất cả các học sinh đều đang thảo luận về chuyện này.
Một ít học sinh thừa dịp tan học, đã gọi điện thoại về cho người nhà, để cha mẹ giúp đỡ nghe ngóng tình hình nội bộ, hỏi thăm ý kiến của bọn họ.
Kì thi võ là quan trọng nhất!
Rất nhiều cha mẹ ngay cả lớp cũng không lên, vừa nhận được điện thoại con cái, đã vội vàng nghe ngóng tin tức ở bốn phía.
Họ hàng cô dì chú bác có thể dùng mạng lưới liên lạc được, đều sẽ điều động tất cả đi.
Trong một gia đình có con cái thi đại học, luôn luôn sẽ trở thành điểm chú ý nhất của mọi người…
Buổi chiều sau khi kết thúc ba tiết, tan học về nhà.
Vương Đằng nhìn Lâm Sơ Hàm còn đang thu thập túi sách bên cạnh, nói: “Lớp trưởng, có muốn ta đưa ngươi trở về hay không?”
“Không cần đâu!” Lâm Sơ Hàm vội vàng nói.
Lại bảo là sợ muộn, bị ép buộc mà lôi lên xe, luôn cảm thấy tên này gần đây như có mưu đồ làm loạn với mình, không luôn kiềm chế như trước kia nữa.
“Tùy ngươi!”
Vương Đằng ngược lại cũng không quan trọng, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, nghĩ nghĩ còn nói.
“Ngươi đã muốn tham gia kì thi võ, vậy hai tuần còn lại này tốt nhất đừng đi làm thuê nữa, thời gian quả thật có hơi gấp, ôn tập Năm năm thi võ ba năm mô phỏng nắm cho vững, nếu có khó khăn gì, đều là bạn cùng bàn cả, đừng quên tìm ta.”
Nói xong không cho nàng cơ hội phản bác, trực tiếp rời phòng học.
Trong chốc lát, Lâm Sơ Hàm cảm giác trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, lập tức lắc nhẹ đầu, thầm mắng.
“Cái tên này, lại trêu chọc ta!”
. . .
Ba người Vương Đằng và Hứa Kiệt, Bạch Vi chạm mặt nhau ở cửa trường học, bọn họ cũng đã biết chuyện mở rộng chiêu sinh kia, ngay cả hai học sinh lớp mười một là Bạch Vi và Dư Hạo cũng không ngoại lệ.
Hai người Bạch Vi và Dư Hạo có chút phấn chấn.
Dù sao bọn họ vẫn còn thời gian một năm, Võ Đồ trung cấp cũng dễ hơn so với Võ Đồ cao cấp rất nhiều, cơ hội của bọn họ rất lớn.
Nhất là Bạch Vi, coi như nàng chưa từng luyện võ bao giờ, Bạch gia chỉ cần cung cấp thêm chút tài nguyên cho nàng, sau một năm đạt tới Võ Đồ trung cấp cũng không phải là không thể.
Hứa Kiệt lại có chút ủ rũ, chuyện mở rộng chiêu sinh của kì thi võ đối với những người tự cho rằng không có cơ hội nên không đi luyện võ kia, quả thực là tàn khốc.
Kể cả là nếu như Hứa Kiệt đi luyện võ, Võ Đồ cao cấp thì quả thực là hơi khó, nhưng Võ Đồ trung cấp chẳng lẽ cũng không có hi vọng?
Đáng tiếc trên thế giới không có thuốc hối hận!
Cơ hội luôn luôn dành cho người có chuẩn bị, năm nay hắn nhất định phải bỏ lỡ rồi.
Vương Đằng nghĩ nghĩ: “Hứa Kiệt, ngươi có lẽ sẽ chọn học lại một năm được, trở về bàn bạc lại với cha mẹ ngươi một chút đi.”
“Đúng thế, đúng thế, chúng ta vừa nãy còn khuyên hắn đi học lại.” Dư Hạo tán thành nói.
“Vương Đằng ca, ngươi cũng cảm thấy ta hẳn là nên học lại sao?” Hứa Kiệt ngẩng đầu nói.
“Không phải ta cảm thấy, mà là bản thân ngươi có muốn hay không.” Vương Đằng nói.
“Ta. . . Vậy ta về trước đi hỏi ý cha mẹ mình.” Hứa Kiệt có hơi do dự, nói.
Vương Đằng không nói gì nữa, lựa chọn thế nào, cuối cùng chỉ có thể xem bản thân hắn.
Trải qua những chuyện vừa rồi, Vương Đằng biết rõ, con đường Võ Đạo này không dễ đi. . .
Có cần thiết phải luyện võ không?
Luyện võ là đúng hay sai?
Về sau có thể hối hận chăng?
Ai cũng không thể cho Hứa Kiệt câu trả lời được, chỉ có tự mình trải qua, mới có thể xem xem cái gì đúng cái gì sai, có hối hận hay không!