Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 34: Chim lớn đánh úp

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi làm xong chuyện hộp Tàng Binh, Vương Đằng lại lên mạng kiểm tra xem ấp trứng như thế nào.

Sau đó nhảy ra một loạt tin tức.

Có đủ loại câu trả lời của cư dân mạng hài hước, Vương Đằng tìm một câu trả lời đáng tin chút – dùng máy ấp trứng để ấp trứng!

Nhưng mà trước đó hắn định đi tới cửa hàng thú cưng trước để tư vấn một vài vấn đề.

Quả trứng này có khả năng không phải trứng bình thường!

Đừng cho rằng hắn giết nó, vậy thật sự mù quáng.

Vì quả trứng này còn dính dáng đến tính mạng của hai võ giả.

Sau khi hết tiết học thứ hai, thừa dịp nghỉ giữa giờ, Vương Đằng nói với Lâm Sơ Hàm: “Ta có việc đi trước, đợi lát nữa giáo viên hỏi đến, ngươi nói ta đau bụng đi bệnh viện nhé.”

Nói xong còn không chờ Lâm Sơ Hàm đáp lại đã không quay đầu chạy ra khỏi lớp học.

“Thằng cha này lại trốn học!” Lâm Sơ Hàm tức giận, trợn tròn mắt, nhưng lại không thể làm được gì, Vương Đằng đã sớm chạy mất tăm.



Cổng trường, vài dân xã hội trông không giống người tốt lành gì ngồi ở ven đường hút thuốc, trên đất đều là đầu mẩu thuốc lá.

Vương Đằng lái xe ra vừa vặn gặp đèn đỏ, nên chỉ đành dừng xe đợi ở đường giao.

Đám dân xã hội kia bị xe thể thao hấp dẫn ánh măt.

“Chậc chậc, học sinh của trường Đông Hải số 1 đều có tiền như vậy hả? Lại được lái siêu xe ngon như vậy.”

“Má nó chứ, đi học còn lái xe, làm màu gớm!”

Tiếng ghen tị hâm mộ của một đám người.

Một tên côn đồ trong đó nhìn thấy Vương Đằng trên ghế lái, đột nhiên nhớ ra gì đó, hét lớn lên: “Anh Báo, là thằng nhãi kia!”

Đáng tiếc Vương Đằng không nghe thấy, xe thể thao nổ vang, lập tức lái đi.

Triệu Cương Báo nhìn gương mặt chợt lóe lên trên xe, ném thuốc lá đi, mắng: “Má nó, thật sự là thằng nhãi này, cuối cùng để cho ta bắt được, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo đi.”

Vừa kêu to vừa lao lên trên xe đậu ở ven đường, cấp tốc khởi động đuổi theo Vương Đằng.

Đồng thời bấm một số điện thoại.

“Tu tu tu!”

“A lô?”

“Anh, ta tìm được thằng nhãi lần trước đánh ta rồi, hiện giờ đang đi về phía đường Thông Minh, ngươi mau tới đây đi, chúng ta không làm gì được hắn.” Triệu Cương Báo nói với người ở đầu bên kia điện thoại.

“Được rồi, ngươi đi theo trước đi, ta lập tức chạy tới.” Người ở đầu điện thoại bên kia giống như thở dài.



Cùng lúc đó, trên không cánh đồng bát ngát cách thành phố Đông Hải còn hơn mười kilomet.

Độ cao chừng ngàn mét!

Một con quạ đen vĩ đại toàn thân tối đen bay ngang qua trời.

Chiều dài cánh của nó đạt đến trên hai mươi mét, lông chim toàn thân lóe lên sáng bóng kim loại lạnh như băng, giống như một chiếc máy bay chiến đấu, toàn thân lộ ra nguy hiểm.

Đôi mắt của nó hiện lên đỏ như máu, giống như mơ hồ có một tia sát ý.

Mục tiêu nhắm thẳng vào thành phố Đông Hải!

Rầm!

Trong bay tới, tốc độ của con quạ lớn này thế mà lại đột nhiên tăng mạnh, không khí phát ra tiếng nổ đùng, giống như một đường màu đen nhằm thẳng về phía Đông Hải.



Trong một cửa hàng thú cưng tên là Meo Meo ở trên đường Thông Minh.

Vương Đằng hỏi thăm nhân viên trong cửa hàng thú cưng một vài kiến thức về ấp trứng, cảm thấy trong lòng cuối cùng có một chút bài bản.

Hắn cảm ơn chị gái nhỏ xinh đẹp nhưng mấu chốt là tốt bụng ở cửa hàng thú cưng, sau đó đi ra khỏi cửa hàng thú cưng.

“Đi ra rồi! Đi ra rồi!”

Triệu Cương Báo chỉ vào Vương Đằng, nói với một người đàn ông ở bên cạnh.

Đột nhiên –

“Quác!”

Một tiếng kêu vang dội xuyên thấu bầu trời vang lên.

Người đàn ông kia biến sắc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

Cùng lúc đó, sắc mặt của Vương Đằng cũng ngưng trọng ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xa.

Trên bầu trời, một sinh vật màu đen vĩ đại đang từ đằng xa cấp tốc tới gần, đồng thời lại một tiếng kêu to chói tai đến cực điểm đột nhiên vang lên.

“Quác…!!”

Âm thanh bùng nổ trong không trung, càng thêm vang vọng chói tai, lực xuyên thấu kinh người.

Vương Đằng cảm thấy màng tai đau đớn, người đi bộ trên đường đều nhíu mày, ào ào bịt tai.

“Rắc! Rắc! Rắc…”

Từng tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên.

“Hả?” Vương Đằng biến sắc.

Sóng âm đáng sợ thế mà lại sinh ra sóng xung kích không nhìn thấy, khuếch tán ra bốn phía.

Chỉ thấy cửa sổ thủy tinh, cửa chính thủy tinh các thứ của cửa hàng ở hai bên đường phố nhất thời xuất hiện từng vết rạn, cuối cùng ầm ầm nổ tung.

“Bốp!”

Mảnh thủy tinh vỡ bay ra về phía người qua đường gần đó.

Chị gái nhỏ của cửa hàng thú cưng mới vừa đưa Vương Đằng đến cửa, cửa thủy tinh đột nhiên nổ tung, một mảnh thủy tinh lớn chừng bàn tay lập tức nện xuống đỉnh đầu nàng.

Vương Đằng nhanh tay lẹ mắt tranh thủ kéo nàng ra.

Đồng thời toàn thân chấn động, khí kình bùng nổ, đánh văng tất cả mảnh thủy tinh vỡ đang bay đến ra ngoài.

Người đi bộ trên đường tránh trái tránh phải, có người bị bắn trúng, rách chút da.

Có người bị nghiêm trọng hơn, có mảnh thủy tinh vỡ bén nhọn cắm trực tiếp vào trong thân thể, ngã trên mặt đất kêu rên không thôi.

Có người may mắn tránh thoát được một kiếp, vội vàng lẩn đi rất xa, lòng còn sợ hãi.

“Chim từ đâu ra vậy?”

“Sao có thể đến trong thành thị?”

“Mau gọi 120, có người bị thương!”



“Loài chim thật đáng sợ, đây nhất định là tinh thú!” Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lại.

Con chim kia càng lúc càng lớn, đang từ đằng xa cấp tốc đến gần.

“Không đúng, nó bay về phía này!”

Vương Đằng kinh hãi trong lòng, sắc mặt khó coi, nói với cô bé bên canh: “Mau vào trong cửa hàng, đừng đi ra.”

Nói xong vội vàng chạy đến ven đường, lấy chiến kiếm từ trong cốp xe ra, đeo găng tay vào, sau đó đeo túi đựng trứng lên xông về phía cửa hàng bên cạnh.

“Quác!”

Con quạ lớn giống như cảm thấy gì, tốc độ lại tăng vọt, lao nhanh hơn về phía bên này, phát ra tiếng kêu to.

“Có chuyện gì vậy, con chim định công kích thành phố Đông Hải chúng ta sao?”

Đám người chạy về bốn phía, mọi người bịt lỗ tai, hoảng sợ kêu to.

Đảo mắt con quạ lớn đã đến trên không thành phố Đông Hải, hai cảnh trải dài, che khuất bầu trời, khi đập cánh gió lớn rít gào.

Nó từ trên cao lao thẳng xuống.

“Đản Đản, sao con chim này giống như đang nhằm về phía ta vậy?”

Vương Đằng cảm thấy trên đầu giống như có mây đen đè xuống, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với một đôi tròng mắt đỏ như máu vĩ đại.

Sát khí khôn cùng ập vào lòng.

Tâm thần Vương Đằng đều chấn động, toàn thân cứng ngắc, động đều không động được.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Sao chuyện rách nát gì đều nhằm vào ta chứ!

Mau động đi!

Đúng rồi…

Hắn đột nhiên cắn đầu lưỡi!

Cảm giác đau đớn truyền vào trong đầu, Vương Đằng cuối cùng tìm về được quyền khống chế thân thể, nguyên lực kích phát ra, bao trùm trên chiến kiếm.

“Thật xui xẻo!”

“Nhưng mà, cho dù chết, ông đây cũng muốn lột da mày!”

Trên chiến kiếm nồng đậm ánh sáng đỏ, nguyên lực hệ Hỏa tích tụ đến cực hạn, hai tay của Vương Đằng đều là mồ hôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con quạ lớn kia.

Chờ nó đến phạm vi công kích, một kiếm này sẽ chém ra!

“Ác thú!”

“Làm càn!!”

Lúc này một tiếng hét lớn chợt vang lên.

Chỉ thấy một ánh đao màu xanh từ trên đỉnh tòa nhà cao tầng lan tràn ra, chém về phía con quạ lớn ở giữa không trung.

“Quác!”

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.

Xoẹt!

Ánh đao chém qua, máu bắn ra.

Ánh đao vẫn luôn lan tràn đến tận chân trời, rạch mây trên bầu trời ra thành hai nửa.

Thi thể con chim vĩ đại từ trên trời nện xuống!

Tất cả phát sinh trong phút chốc!

Tất cả mọi người nhìn ngây người, ngây ngốc nhìn lên bầu trời, trong đầu trống rỗng.

“Thật mạnh!”

Người đàn ông bên cạnh Triệu Cương Báo hai mắt thất thần, thì thào tự nói.

Hai tay Vương Đằng nắm chặt chiến kiếm, sau lưng đều là mồ hôi lạnh, một kiếm kia còn chưa kịp đánh ra…

Suy nghĩ của hắn nhất thời không xoay chuyển kịp, lúc này vẻ mặt hoang mang.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)