Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 23: Tụ hợp ở sơn trang

Chương Trước Chương Tiếp

Hôm sau, thứ bảy.

Vương Đằng hiếm hoi dậy muộn một hôm, hơn tám giờ mới mở mắt.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu thẳng lên mặt, làm hắn không khỏi đưa tay che lại, làm quen một chập.

“Ồ, tám giờ bốn mươi lăm phút.”

Vương Đằng nhìn đồng hồ một cái, rời giường đánh răng rửa mặt, sau đó đi xuống dưới lầu.

Dưới nhà, dì Trần và dì Lý còn đang làm việc, dì Trần quét rác, dì Lý đi lau quét bụi bặm.

Biệt thự vô cùng lớn, làm vệ sinh cũng vì vậy mà phiền phức, một mình tự làm rõ ràng là không thể.

“Dậy rồi à, mau tới ăn sáng đi.” Lý Tú Mai nhìn thấy hắn, nói.

“Mẹ, ta ngủ quên, sao lại không gọi ta dậy một tiếng.” Vương Đằng nói.

“Ta thấy ngươi mệt mỏi như vậy nên không gọi ngươi, nay dù sao cũng là thứ bảy, trễ một hai giờ thì có sao.” Lý Tú Mai nói.

“Tiểu thiếu gia đã thay đổi nhiều rồi, càng ngày càng chăm chỉ.” Dì Lý cười nói.

Dì Trần và dì Lý dù chỉ là người giúp việc, nhưng đã ăn ở chung với người nhà bọn họ khá lâu, trước kia đời sống Vương Đằng quần áo lụa là, vẫn không có bất kỳ thái độ không tôn trọng các nàng bao giờ.

Điều này, phải kể công nhờ Vương Thịnh Quốc nghiêm khắc, cùng với tính cách dạy dỗ của Lý Tú Mai.

Chính là cha mẹ ra sao, con cái sẽ thế ấy.

“Nghe nói tiểu thiếu gia đang luyện võ, trước kia con ta cũng đã từng luyện thử, đáng tiếc không có thiên phú, cuối cùng chỉ có thể bỏ, dù sao với người bình thường chúng ta, đảm nhiệm một việc như luyện võ cũng chút hơi quá.” Dì Trần cũng phụ họa nói.

“Các ngươi đừng khen hắn, không thôi cái đuôi lại sắp vểnh cao lên trời rồi.” Lý Tú Mai cười nói.

Vương Đằng ở một bên vừa ăn điểm tâm, vừa trò chuyện vài câu với dì Lý các nàng.

Tiện thể lại trả lời tin nhắn Wechat tối hôm qua của Bạch Vi và Dư Hạo.

Ăn sáng xong, hắn nói một tiếng với Lý Tú Mai, sau đó lái xe ra khỏi cửa.

Võ quán Cực Tinh, tầng hai tòa lầu huấn luyện Võ Đồ.

Vương Đằng lên tiếng chào hỏi với mấy học viên quen biết một tiếng.

“A Đằng hôm nay đến hơi trễ!” Trương Thiếu Dương dừng động tác luyện quyền, lau đi mồ hôi trán, xem ra đã huấn luyện luyện được chừng một giờ.

“Ta ngủ quên, mẹ ta cũng không gọi dậy.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.

“Ha ha ha, các bà mẹ trên thế gian đều giống nhau, xưa nay nếu ta có ngủ quên, mẹ ta cũng sẽ chẳng gọi dậy.” Trương Thiếu Dương cười nói.

Vương Đằng bật cười lắc đầu.

“Đúng rồi, nói với ngươi chuyện này, ta đang sắp sửa thăng lên thành Võ Đồ cao cấp.” Trương Thiếu Dương vui vẻ nói.

“Ừ, vậy phải chúc mừng ngươi, chuẩn bị lúc nào thì thăng cấp?” Vương Đằng có hơi kinh ngạc, có điều cũng không cảm thấy kỳ quái.

Thực lực của Trương Thiếu Dương vốn đã rất gần với Võ Đồ cao cấp, trước đó hắn đã đoán được đối phương có thể cũng sẽ tấn thăng vào bất cứ lúc nào.

“Buổi sáng thích ứng một chút trước, sau đó đi kiểm tra, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, buổi chiều ta sẽ đi tầng ba huấn luyện.” Trương Thiếu Dương nói.

Vương Đằng gật nhẹ đầu, trêu chọc nói: “Đến tầng ba càng có nhiều cao thủ, ngươi chớ để bị hành thảm quá.”

“Hừ, làm sao có thể, chờ ta huấn luyện được đoạn thời gian, chắc chắn rất nhanh sẽ đuổi kịp bọn hắn, nhưng thật ra, ngươi cũng đừng để ta chờ quá lâu, sớm tấn thăng thành Võ Đồ cao cấp một chút, ta cảm thấy khi luận bàn với ngươi, thực lực sẽ tăng lên rất nhanh.” Trương Thiếu Dương nói.

“Được, sẽ không để cho ngươi chờ quá lâu.” Vương Đằng cười cười.

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, cũng không lãng phí thời gian nữa, mỗi người bắt đầu tự mình huấn luyện.

Buổi chiều, Vương Đằng đi xem Trương Thiếu Dương kiểm tra, các hạng chỉ tiêu hắn đều đạt tới tiêu chuẩn, đã thuận lợi trở thành một Võ Đồ cao cấp, đi đến tầng ba.

Vương Đằng từ đáy lòng thay hắn cảm thấy vui vẻ.

Võ Đồ cao cấp, lại tiến thêm một bước trên con đường võ giả!

Mặc dù một bước này xong vẫn còn cách vô cùng xa, nhưng mọi người luyện võ đều đang vì đó mà cùng phấn đấu.

“Ta bao giờ mới có thể trở thành võ giả đây?”

“Đến khi có thể đạt được một quyển Công Pháp nguyên lực!”

“Đáng tiếc, quá khó!”

Vương Đằng lặng yên mà suy nghĩ, vẫn là vô kế khả thi như cũ.

Khoảng thời gian sau đó, Vương Đằng đều là trải qua ở võ quán, đi nhặt thuộc tính, đồng thời cũng tự mình liều mạng huấn luyện, ngay cả đi đùa giỡn tên mập mạp Ngô Lượng kia cũng không còn tâm trạng nữa.

Chủ nhật, hơn chín giờ.

Vương Đằng vẫn còn huấn luyện ở võ quán, bỗng nhiên nhận được điện thoại Hứa Kiệt gọi tới.

Nói là hôm nay có cuộc gặp mặt, có thể làm quen thêm không ít bạn bè thế gia, hẹn hắn đi cùng với bọn người Bạch Vi.

Vương Đằng có lòng từ chối, cuối cùng vẫn không chịu nổi bộ dáng vô lại quấn quít chặt lấy kia của Hứa Kiệt, như thể nếu không đáp ứng sẽ làm phiền mình đến chết vậy.

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà đồng ý.

Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, cũng không nên gạt mặt mũi Hứa Kiệt đi như vậy.

Nói thật, hắn cũng không mấy tình nguyện.

Kiếp trước, mấy kiểu tụ tập như này hắn đã tham gia không biết bao nhiêu lần.

Trong đó đều là bọn nhà giàu con ông cháu cha, mọi người cùng tụ tập rồi ăn uống chơi đùa, tiện thể liên kết chút tình cảm.

Lôi kéo được quan hệ, sau này sẽ qua lại nhiều hơn, có việc mọi người cùng giúp đỡ cho nhau.

Mà sau này, nhà hắn vừa thất bại một lần, bọn người này đã nhanh chóng trốn xa chừng nào tốt chừng đó, chẳng có một ai thật lòng đồng ý giúp đỡ.

Khi đó hắn đã thấy rõ.

Đều là hồ bằng cẩu hữu, mặt ngoài là huynh đệ, chuyện giúp được chỉ đều là các vấn đề nhỏ, râu ria, nếu thật sự đụng phải chuyện lớn, bọn họ vốn cũng chẳng đáng tin cậy.

“Được rồi, coi như đi ăn một bữa miễn phí đi.” Vương Đằng tự an ủi mình.

Hắn bỏ kiếm và đao trong tay thả lại vào trong phòng chứa vũ khí, sau đó về nhà thu dọn một chút, thay quần áo, chuẩn bị đi tụ hợp cùng với bọn người Hứa Kiệt.

“Mẹ, đêm nay ta không về ăn cơm, định tham gia buổi tụ tập trong hội bạn bè với bọn người Hứa Kiệt.” Vương Đằng xông Lý Tú Mai nói một tiếng.

“Đi đi, ra ngoài làm quen thêm mấy người bạn cũng tốt, cả ngày chỉ luyện võ, ta sợ ngươi sẽ luyện đến si mê võ nghệ mất, sau này ngay cả bạn gái cũng không tìm được...”

Nghe thấy Lý Tú Mai lại nhắc đến bạn gái, Vương Đằng lập tức không khỏi đau cả đầu.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng, nhất định lại muốn nói về đề tài này không ngừng, đã lập tức dọa hắn chạy trối chết.

“Đáng sợ thật!”

Vương Đằng lái xe, lòng còn đầy sợ hãi.

Gần hai mươi phút sau, hắn rốt cuộc chạm mặt bọn người Hứa Kiệt ở cửa trạm thu phí xa lộ hướng về phía núi Bảo An.

Lần tụ hội này, là ở trong một sơn trang của núi Bảo An.

Nghe nói trong nhà người tổ chức này năng lực khá lớn, giữa thế hệ trẻ lời kêu gọi có sức nặng cực lớn, chỗ sơn trang này hoàn toàn là sản nghiệp của cá nhân hắn, lần này dành ra cho mọi người dùng để tụ tập gặp gỡ.

Bốn người bên này lái hai chiếc xe, Bạch Vi ngồi trên xe Vương Đằng, giản lược sơ qua về tình huống cho hắn.

Về cụ thể kỳ thật nàng cũng không rõ ràng lắm.

Hứa Kiệt lái xe, ở phía trước mà dẫn đường.

Dư Hạo ngồi trên xe của hắn, có chút u oán, lúc đầu hắn còn muốn ngồi chung một chỗ với Bạch Vi, trên đường đi cũng dễ nói chuyện phiếm hơn.

Đang lúc chưa làm gì chờ hắn mở miệng, Bạch Vi đã chạy thẳng lên xe Vương Đằng ngồi.

Siêu xe của Vương Đằng chỉ có thể chở hai người, Dư Hạo đành bỏ đi suy nghĩ ban đầu.

Núi Bảo An ở ngay bên ngoài ngoại ô thành phố Đông Hải, từ cao tốc đi, chỉ cần nửa giờ là đến nơi.

Trên đường cao tốc có biển báo giao thông, bọn hắn một nhóm dọc theo biển báo giao thông mà ra khỏi cao tốc, lái dọc theo một con đường xi măng đi về phía trên núi.

Trải qua nhiều năm khai phát, trên núi núi Bảo An được xây dựng rất nhiều sơn trang, thậm chí cả công trình giải trí, để cho tiện lui tới, còn làm một đại lộ rộng lớn.

Vì núi Bảo An vốn cũng không cao, nếu là cao quá, đường đi nhất định sẽ lên không nổi.

Hai bên đường cây rừng sum suê, cảnh sắc hợp ý, khi thì vang lên tiếng chim hót, khi thì truyền đến âm thanh nước chảy róc rách trong núi, khiến cho tinh thần mọi người người thanh thản, tâm trạng cũng không khỏi tốt lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)