Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 18: Yếu! quá yếu!

Chương Trước Chương Tiếp

Cả ngày, Vương Đằng dạo chơi trong đại dương kiến thức, đến tận năm rưỡi tan học vẫn có chút chưa thỏa mãn.

Hắn cảm giác kiếp trước nhất định là mình bị cái danh cậu ấm cô chiêu kéo chân.

Nếu không nhất định hắn sẽ là một học sinh giỏi cuồng học tập.

May là mặc dù kiếp trước đã bỏ lỡ, nhưng kiếp này vẫn còn cơ hội.

Bắt đầu từ hôm nay, nhất định phải làm một học sinh giỏi ba tốt phát triển toàn diện cả về đạo đức, trí tuệ lẫn thể chất.

Nghĩ vậy, nhất thời Vương Đằng cảm giác khăn quàng đỏ trước ngực mình càng thêm rực rỡ.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, học sinh toàn trường từ trong lớp ùa ra, Vương Đằng chẳng có gì để thu dọn, ném sách vở vào ngăn kéo là xong việc.

Sau khi hội họp với đám người Hứa Kiệt, Bạch Vi.

Bốn người kết bạn đi về hướng sân vận động.

Không giống Vương Đằng vẻ mặt ung dung, chẳng chút lo lắng, ba người Hứa Kiệt Bạch Vi không ngừng trao đổi ánh mắt, muốn nói lại thôi.

Bạch Vi lấy dũng khí, cười cười với Vương Đằng, nói: “Vương Đằng đại ca, hay là chúng ta đi ăn trước đi, ăn no rồi mới có sức đánh.”

“Phải đó, phải đó, không bằng đi ăn cơm trước đi.”

“Tên Lý Vinh Thành kia rảnh rỗi như vậy, để hắn đợi thêm lúc nữa cũng chẳng sao đâu.”

“Biết đâu hắn cũng đi ăn cơm rồi.”

Hứa Kiệt và Dư Hạo cũng gật đầu phụ họa theo, ba người ngươi một lời ta một câu.

“??”

Vương Đằng cạn lời nói: “Mới ăn cơm xong không nên vận động, sẽ sa dạ dày.”

“Hả!”

Ba người lập tức kịp phản ứng lại, dường như đã đưa ra một đề nghị rất ngu.

“Được rồi, các ngươi không cần lo lắng, mặc dù Lý Vinh Thành là Võ Đồ cao cấp nhưng hắn không phải đối thủ của ta đâu.” Vương Đằng đương nhiên nhìn ra được lo lắng của họ bèn an ủi.

“Vương Đằng ca, chẳng nhẽ ngươi không phải Võ Đồ trung cấp mà là Võ Đồ cao cấp?” Dư Hạo khiếp sợ nói.

Vương Đằng gật đầu.

Trong lòng ba người không khỏi sốc nặng.

Võ Đồ cao cấp!!

Vương Đằng là Võ Đồ cao cấp thật!!

Mặc dù sớm biết Vương Đằng là Võ Đồ, nhưng Võ Đồ cao cấp và Võ Đồ trung cấp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Võ Đồ cao cấp có thể dự thi võ đạo chuyên nghiệp, trở thành võ giả trong tương lai gần như là điều chắc chắn, đến lúc đó chênh lệch giữa bọn họ và Vương Đằng sẽ càng ngày càng lớn.

Thật là khó tin!

Một người bạn bằng tuổi với mình, hơn nữa còn là một người bạn bằng tuổi bình thường vô cùng quen thuộc với mình, vốn tưởng ai cũng giống ai, kết quả đối phương lại một bước lên mây.

Đã hứa sẽ ăn chơi phè phỡn cùng nhau, vậy mà ngươi lại lén lút phấn đấu một mình!

Nhất thời, những cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng mấy người.

Không lâu sau, bốn người đã đến sân vận động.

Trường nào cũng rất coi trọng những học sinh luyện võ, mỗi trường đều sẽ dành riêng ra một tầng trong sân vận động để làm sân huấn luyện cho bọn họ.

Sân vận động, tầng hai.

Lý Vinh Thành khoanh tay đứng dựa vào tường, dáng vẻ chờ đến sốt ruột.

Viên Chính Hoa đứng cạnh hắn lại cầm hết nước rồi khăn, trông cực kỳ chân chó.

Hứa Kiệt nhìn thấy bộ dạng này của hắn bèn nổi giận.

Tiểu tử này không thích làm người mà lại cứ thích đi làm chó cho người ta.

“Cuối cùng ngươi cũng tới rồi.” Lý Vinh Thành quay đầu, hai mắt hơi híp lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Vương Đằng.

“Lý thiếu gia tới sớm thế, không phải là trốn học đấy chứ?” Vương Đằng trêu chọc.

“Bớt xàm đi, ta dùng đao, ngươi dùng vũ khí gì, tự chọn đi.” Lý Vinh Thành sốt ruột nói.

“Giống ngươi thôi, dùng đao là được rồi!”

Vương Đằng đi tới một bên, lấy xuống một thanh trường đao tiêu chuẩn từ trên giá vũ khí.

Lưỡi đao không tính là dày rộng, thân đao hơi dài, hơi giống với “Đường đao” kiếp trước.

Ước lượng thì thấy hơi nhẹ.

Hắn âm thầm lắc đầu, xem ra phải tìm thời gian đi làm một thanh vũ khí rồi.

Dùng tạm vậy!

Vương Đằng lấy đao, đi tới đối diện Lý Vinh Thành.

Hứa Kiệt và Bạch Vi thấy bọn họ đều sử dụng vũ khí, sắc mặt lập tức trắng nhợt: “Sao lại sử dụng vũ khí rồi, nhỡ bị thương thì làm sao?”

“Các ngươi nghĩ gì vậy, đây là võ đấu chứ không phải trò chơi gia đình đâu.” Dư Hạo hít một hơi thật sâu, nói.

Dù nói vậy nhưng suy cho cùng hắn mới vừa trở thành Võ Đồ sơ cấp không lâu, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy trận chiến kiểu này.

“Vương Đằng, thực lực của ngươi quả thực không yếu, chắc cũng đạt tới trình độ Võ Đồ cao cấp rồi nhỉ.”

“Nói thật ta rất ngạc nhiên, mọi người đều nhìn nhầm rồi, ngươi giấu kỹ đấy.”

“Nhưng so đao với ta, không biết là ai cho ngươi tự tin vậy?” Lý Vinh Thành có phần khinh thường.

Mười lăm tuổi hắn bắt đầu luyện võ, chỉ mất ba năm hắn đã trở thành Võ Đồ cao cấp, hơn nữa ba năm này hắn chỉ luyện đao, đao pháp cơ sở sớm đã đạt đến đại thành.

Thế nên, hắn có tư cách để tự kiêu!

Đồng thời hắn cảm thấy buồn cười khi Vương Đằng dám động đao trước mặt hắn.

“Bắt đầu đi.” Vương Đằng không nhiều lời, nói thẳng.

“Được!”

Lý Vinh Thành hai mắt trừng lớn, hét to một tiếng.

Dưới chân đột nhiên đạp mạnh.

“Thình” một tiếng trầm đục, như thể có sóng khí cuộn trào, dưới sức giật của kình lực, cả người hắn như mũi tên rời cung xông về phía Vương Đằng.

Khoảnh khắc đó, khí thế hung mãnh khiến mấy người Viên Chính Hoa, Hứa Kiệt đều cảm thấy kinh hãi.

Nhưng người đứng mũi chịu sào là Vương Đằng lại chẳng hề biến sắc.

Lý Vinh Thành tưởng rằng hắn bị dọa cho sợ rồi, vẻ mặt càng thêm khinh thường.

Trường đao giơ cao, đơn giản bổ xuống một đao.

Ngay khi trường đao sắp chém vào người Vương Đằng, cả người Vương Đằng đột nhiên nhoáng lên, xuất hiện ở phía bên phải Lý Vinh Thành.

Một đao chém vào không khí, Lý Vinh Thành lập tức biến sắc.

Mạnh mẽ xoay người, trường đao bổ ngang một trăm tám mươi độ về phía Vương Đằng.

“Keng!”

Hai đao va chạm, phát ra âm thanh kim loại va chạm chói tai.

“Thịch!”

Ngay sau đó lại là một tiếng trầm đục, Lý Vinh Thành còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy sau ót đau nhói bèn hoàn toàn mất đi tri giác.

“Yếu! Quá yếu!”

Vương Đằng lắc đầu.

Đao pháp cơ sở X20

Sức mạnh X12

Hắn nhặt bong bóng thuộc tính Lý Vinh Thành rớt ra, đi tới bên cạnh đặt đao về chỗ cũ.

Lúc này, bốn người Viên Chính Hoa, Hứa Kiệt mới giật mình hiểu ra, mắt chữ o mồm chữ a nhìn Vương Đằng.

Trận chiến vừa rồi nhìn như đơn giản, nhưng tốc độ của Võ Đồ khoa trương đến mức nào mà lại khiến bốn người bọn họ nhìn hoa cả mắt.

Đây chính là minh chứng cho việc người trong nghề nhìn cái là hiểu, người ngoài thì chỉ biết hóng hớt thôi.

Bốn người bọn họ hoàn toàn chỉ là người xem náo nhiệt, ngay cả Dư Hạo cũng chưa được coi là người trong nghề.

Thế nên mới có cảm giác nhìn thì chẳng hiểu mô tê gì, nhưng lại thấy rất lợi hại.

Đặc biệt là thời gian này quá ngắn!

Ba giây? Hay là năm giây?

Còn chưa đánh được bao lâu, Lý Vinh Thành đã đo ván rồi!

Bọn họ nhìn Vương Đằng cất vũ khí rồi bước tới, trong miệng hình như còn đang lẩm bẩm gì đó.

“Quá yếu, sao lại yếu thế nhỉ? Không thể nào...”

Cả bốn người đều cạn lời.

Đường đường là một Võ Đồ cao cấp, một trong số năm học sinh mạnh nhất trường Đông Hải số 1, Vương Đằng lại còn chê hắn yếu!

Đại ca, đều là người quen cũ với nhau cả, đừng có làm màu như vậy được không?

Nhưng điều này cũng gián tiếp thể hiện sức mạnh của Vương Đằng.

Trong số các học sinh của trường Đông Hải số 1, Lý Vinh Thành có lẽ không kém, nhưng Vương Đằng mạnh hơn hắn, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều!

“Đi thôi, về nhà ăn cơm!”

Vương Đằng chào hỏi ba người Hứa Kiệt một tiếng rồi bước xuống lầu.

Ba người Hứa Kiệt, Bạch Vi vội vàng đi theo, bỏ lại một mình Viên Chính Hoa ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Hắn không dám chào hỏi Vương Đằng.

Một Vương Đằng như vậy khiến hắn cảm thấy xa lạ và đáng sợ!

Vương Đằng trước kia ngu dốt kém cỏi, chỉ vì gia thế tốt hơn hắn nên hắn mới không dám đắc tội Vương Đằng.

Nhưng giờ, hắn sinh ra sợ hãi chính bản thân Vương Đằng.

Mình từng phản bội Vương Đằng, liệu hắn có ghi hận trong lòng hay không? Nhỡ ngày nào đó hắn mất hứng, muốn gây phiền phức cho mình thì phải làm sao?

Nghĩ vậy, Viên Chính Hoa nhất thời luống cuống, lại nhìn về phía Lý Vinh Thành nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, dường như Lý Vinh Thành không che chở được cho mình!

Nhất thời, trong lòng hắn ngập tràn hối hận...

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)