Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 12: Kẻ cuồng so đấu.

Chương Trước Chương Tiếp

Ngô Lượng đầy vẻ chán nản.

“Ngươi thâm hiểm quá đấy? Thì ra trước giờ vẫn giấu thực lực, đến cuối cùng với bộc phát, hại ta vui vẻ không công cả đoạn đường!”

Vương Đằng cười ha hả, “Là ai tự tin như thế ngay từ đầu cơ?”

“Hơn nữa ta cũng giữ mặt mũi cho ngươi còn gì, để ngươi dẫn đầu mãi đến cuối mới vượt lên.”

“Haiz ~ có điên mới tin ngươi, ngươi đúng là lão già đểu cáng!” Ngô Lượng cười lạnh nói.

Tại sao ta lại thành lão già đểu cáng??

“Được rồi được rồi, dám thua không dám nhận, cứ nói một câu, ta không bắt ngươi thực hiện giao ước nữa.” Vương Đằng nói không lên lời.

“Ai không dám nhận cơ, không phải chỉ hát bài Chinh phục thôi sao? Có gì mà không dám!” Ngô Lượng gân cổ cãi.

“Vậy ngươi hát đi! Ta đợi đến héo hon cả người rồi.” Vương Đằng liếc nhìn hắn.

Nhất thời, cả khuôn mặt béo ú của Ngô Lượng biến đổi không ngừng hệt như ăn phải con ruồi vậy.

Nửa không muốn mất mặt nên không hát được, nửa lại không muốn người ta nói mình là hạng dám chơi không dám chịu.

Cả khuôn mặt đều quắn quéo thành hai chữ —— rối rắm!

Nhưng cuối cùng hắn vẫn cam chịu số phận, cả người như xì hết hơi, hát với giọng bé đến nỗi không nghe nổi, “Và thế là ta bị ngươi chinh phục...”

“Không nghe rõ gì cả!” Vương Đằng giơ tay chống ra sau tai làm bộ không nghe thấy gì.

Ngô Lượng tức chết đi được, hít một hơi thật sâu, gào lên:

“Và thế là ta bị ngươi chinh phục...”

“Ha ha ha!”

Người xung quanh đều không khỏi bật cười ồ, mập mạp này hát như vịt đực vậy!

Cơ mà cũng thật đáng thương!

Đứng trước mặt nhiều người như vậy hát bài chinh phục, quả là vết nhơ để đời.

Vương Đằng kia cũng rõ nham hiểm, lại chỉnh người ta như thế.

Vương Đằng nén cười, xua tay nói, “Được rồi được rồi, đừng hát nữa, giọng ngươi sẽ làm trẻ con khóc thét đấy!”

“...” Ngô Lượng: “Không đấy, ta còn muốn hát mười bài nữa cơ!”

“...” Lần này đến phiên Vương Đằng câm nín.

Tay mập mạp này cũng bỉ ổi cơ!

“Bị ngươi chinh phục...” Thấy vẻ mặt ngán ngẩm của Vương Đằng, Ngô Lượng càng thêm hăng hái.

“Cút!”

Vương Đằng vội vã bỏ chạy, mẹ ôi, âm thanh này quá độc hại!

Tuy đùa tay mập này khá là vui, nhưng thật lòng thì hắn có chút bỉ ổi.

Mà cố quá lại quá cố, vui mấy cũng từ từ chơi sau.

Theo tuổi thì hắn ngang ngang mình, giờ cũng đã là Võ Đồ trung cấp, chứng tỏ thiên phú cũng không tệ.

Có khi sau này còn có thể trở võ giả cũng nên.

Một con dê béo đầy tiềm năng như thế có thể dùng làm đối tượng cạo lông lâu dài!

Đệ tử đứng xem cũng sợ hãi chạy đi, họ đứng xa bàn tán trong chốc lát, vừa cảm thấy kinh ngạc vừa khơi dậy lòng hiếu thắng, lao vào nỗ lực tập luyện hơn.

Và thế là sân tập luyện tầng hai lại rơi không ít bong bóng thuộc tính.

Vương Đằng đi tới, nhặt từng cái một, cũng chào hỏi từng người một.

‘Tốc độ X6’

‘Sức mạnh X7’

‘Quyền pháp cơ sở X3’

‘Sức mạnh X5’

‘Đao pháp cơ sở X6’

...

Một đợt thuộc tính lại tăng lên, hắn dừng chân trước một đệ tử đang tập quyền để quan sát trong chốc lát.

Đợi đối phương luyện tập xong và dừng lại nghỉ ngơi.

Vương Đằng tiến lên nói, “Vị sư huynh này, chúng ta đấu tay đôi không?”

Đối phương trông lớn tuổi hơn Vương Đằng, khoảng ngoài hai mươi tuổi.

Khi nghe thấy Vương Đằng nói thì hắn sửng sốt một chút, nói: “Ngươi là Vương Đằng đúng không, ta là Trương Thiếu Dương.”

“Vừa xem trận tỷ thí của ngươi và Ngô Lượng, ta cũng có chút hứng thú với ngươi đấy, nếu ngươi đã có lời thì học hỏi nhau chút nhỉ.”

“Trương sư huynh, mời!”

Hai người đứng ở chỗ trống, cách nhau một khoảng, Vương Đằng làm một động tác mời.

“Ta đây không khách sáo ha!”

Trương Thiếu Dương nắm chặt tay, giậm chân một cái, xông về phía Vương Đằng.

Bịch bịch bịch...

Song phương lập tức lao vào giao chiến, Vương Đằng không dùng đến các chiến kỹ khác, hoàn toàn dựa vào thân pháp và quyền pháp để tỷ thí với Trương Thiếu Dương.

Hai người quyền đến quyền đi, rất là bạo lực hoang dã.

Cho dù trúng chiêu cũng là từng quyền đánh thẳng vào da thịt từng người.

Trương Thiếu Dương tỏ ra kinh ngạc, hắn là kẻ vai u thịt bắp, vừa nhìn đã thấy là kiểu đàn ông cứng cáp.

Trong khi Vương Đằng mặc bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, không lộ rõ cơ bắp, nhìn bề ngoài thì giống như một thiếu niên bình thường.

Nhưng không ngờ, khi thực sự động thủ lại đầy tính bùng nổ như thế.

Thậm chí không có chút gì là bất hợp lý!

Mặt khác, thực lực của Vương Đằng cũng khiến hắn kinh ngạc không thôi, trước đó hắn cứ nghĩ Vương Đằng chỉ có thân pháp tốt và tốc độ nhanh, nhưng xem ra hiện giờ phải rút lại suy đoán này rồi.

Quyền pháp của Vương Đằng cũng không kém gì mình.

“Người này, có vẻ là thiên tài!” Trương Thiếu Dương nghĩ thầm.

Hai người như gặp phải kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức, nhất thời đánh tới đánh lui cũng bất phân thắng bại.

“Quyền pháp cơ sở của Trương Thiếu Dương đã đạt tới đại thành, đánh lâu như vậy mà Vương Đằng kia không hề lép vế.”

Đệ tử đứng đằng xa vốn không đánh giá cao Vương Đằng, thấy hắn khiêu chiến với Trương Thiếu Dương cũng không để ý nhiều, chỉ cho là đánh đấm hai ba cú là xong.

Nhưng không ngờ là hai người đã giao đấu được một lúc lâu mà vẫn bất phân thắng bại.

“Có lẽ nào là Trương Thiếu Dương chưa dốc hết sức?” Có người nghi ngờ nói.

“Ngươi bị ngơ à, trông dáng vẻ của Trương Thiếu Dương có giống không dốc hết sức không?” Người bên cạnh cạn lời.

...

“Đừng đánh, đừng đánh nữa!”

Nhân lúc đôi bên rút lui sau khi vừa giao thủ, Trương Thiếu Dương vội vàng khua tay nói.

“Sao lại ngừng?” Vương Đằng chưa đã.

“Quyền pháp của ta và ngươi ngang nhau, có đánh tiếp cũng không phân thắng bại, ngược lại còn tiêu hao nhiều tinh lực, ảnh hưởng đến việc tập luyện ngày hôm nay.” Trương Thiếu Dương nói.

“Hơn nữa, ngươi không sử dụng thân pháp như khi tỷ thí với Ngô Lượng, chứ không thì ta đã thua từ lâu rồi.”

“Cũng được, vậy dừng ở đây! Sau này có cơ hội lại tỷ thí nữa nhé.” Vương Đằng nói.

“Được, luận bàn với ngươi cũng giúp ta thu hoạch được nhiều!” Trương Thiếu Dương gật đầu.

Vương Đằng sang một bên nghỉ ngơi, khôi phục thể lực, tiện thể kiểm kê thu hoạch của cuộc so đấu vừa rồi.

‘Quyền pháp cơ sở X23’

‘Sức mạnh X45’

Quả nhiên mọi thứ giống như hắn phỏng đoán, đánh ‘quái’ rơi thuộc tính, đánh càng mạnh thì rơi càng nhiều, nhất là quyền pháp cơ sở, nếu để họ tự tập luyện sẽ không rơi nhiều như thế.

“Vậy nên đây mới là cách sử dụng bàn tay vàng chính xác!”

Vương Đằng đi loanh quanh trong sân huấn luyện, chậm rãi khôi phục thể lực và nhặt thuộc tính vừa rơi xuống.

Nửa tiếng sau, hắn gần như khôi phục trở lại.

Sau đó, cầm một thanh kiếm từ phòng vũ khí, đi đến trước mặt một đệ tử luyện kiếm, “Sư huynh, không biết sư huynh có thời gian chỉ bảo kiếm pháp cho ta không!”

“Được!” Đối phương rất thẳng thắn, gật đầu đồng ý.

Lúc này đệ tử trong sân huấn luyện đã ngày một đông, chẳng qua chỉ có một số đệ tử đến sớm là biết hai cuộc tỷ thí đã diễn ra trước đó.

“Cái tay Vương Đằng kia lại tìm người so đấu kìa, lần này lại luận bàn kiếm pháp!”

Đệ tử vừa đến nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy? Đệ tử này có chút lạ mặt, mới tới à?”

Một đệ tử khác giải thích cho hắn nghe.

Ở góc bên này, hai người Vương Đằng đã bắt đầu giao thủ, trường kiếm giao nhau bắn ra tia lửa.

Tỷ thí kiếm pháp đương nhiên là nguy hiểm hơn, nhưng cả hai đều có chừng mực, không thật sự gây thương tích cho đối phương.

Cuộc tỷ thí kết thúc, Vương Đằng thu hoạch một lượt thuộc tính, ngồi cạnh đó nghỉ ngơi.

‘Kiếm pháp cơ sở X26’

‘Sức mạnh X30’

...

Một tiếng sau, Vương Đằng tìm đến một đệ tử luyện đao, ôm quyền nói: “Sư huynh, đại đao của ta đã khát khao không yên, chúng ta tỷ thí đi.”

“Được, đại đao của ta cũng không chịu yên phận từ lâu rồi!”

Biểu cảm của cả hai còn rất thật, và khi nhìn nhau, tia lửa điện bắn ra từ trong đôi mắt họ, bùm bùm ~

...

Đệ tử quanh đó đã chết lặng.

Ngô Lượng cũng là một trong số đó, hắn nhìn những người bị Vương Đằng tìm đến mà đột nhiên có chút đồng cảm.

Tay Vương Đằng này quả thật là ‘cuồng so đấu’, chiến kỹ gì cũng biết, lại còn đánh ngang cơ với người ta...

Sợ không phải là hạng yêu nghiệt!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)