Buổi tối ăn cơm xong Thẩm Hải Dương ra ngoài, cô ở trong phòng dặn dò các con: “Trên đường phải nghe lời, đừng có chạy lung tung khắp nơi khiến cha lo. Tim của cha không tốt, đặc biệt không thể nôn nóng tức giận, nếu thấy sắc mặt của cha không đúng thì nhắc cha uống thuốc. Nhớ hết chưa?”
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, cô lại đặc biệt căn dặn hai chị em Họa Họa: “Nhất Nhất phải theo sát chị, Họa Họa con chăm sóc em. Phải trông chừng nó không rời mắt, kẻo bị người khác bắt đi. Nếu con bị bắt tới rừng núi hoang vu, cả đời đừng hòng đọc sách nữa, cũng không còn gặp được chúng ta nữa, có biết không?”
Cậu bé hoạt bát lại rất hiếu kỳ, cô chỉ có thể căn dặn thêm vài câu, đồng thời móc ra ba đồng đưa mỗi đứa một đồng. Tiền có chỗ tiêu mạng có chỗ ngóng, nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu. Vì chút đồ ăn vặt để bọn trẻ bị người ta dụ đi, đó là thiệt hại, lỗ lớn.
“Nước, thức ăn do người lạ cho gì đó tuyệt đối đừng ăn, muốn ăn gì thì tự mua. Cũng đừng nói nhiều với người lạ, lên xe ba đứa chơi với nhau. Đều nhớ chưa?”
“Nhớ rồi ạ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây