“Nhà không đủ ở, có hơi dột cũ. Nghĩ thu hoạch lúa mì rồi trát bùn một lượt, ai biết lại xảy ra chuyện này. Cũng thật xui xẻo, con trai của nhà ông Phùng cũng ngã, nhưng nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Anh hai của con bé, không biết sao có thể ngã nặng như vậy.”
“Đây đều là chuyện xui rủi. Không ngã trúng vị trí quan trọng có lẽ sẽ không sao, ngã trúng chỗ quan trọng trên cơ thể, cao mấy mét cũng có thể mất mạng. May mà anh hai không bị quá nặng, gãy xương làm phẫu thuật nối lại, không ảnh hưởng cuộc sống sau này.”
“Haiz!” Ông cụ thở dài. Tuy không mất mạng nhưng vừa nghĩ tới phải tốn nhiều tiền như thế lập tức tiu nghỉu. Đối với người nghèo mà nói, tiền chính là mạng. Một xu làm khó anh hùng, huống hồ ông không phải anh hùng, chỉ là một lão nông bình thường.
“Cha đừng quá lo lắng, đợi chốc nữa con đến bệnh viện xem sao. Con có quen người bạn khoa xương, nhờ cậu ấy làm phẫu thuật cho anh hai tốt một chút, sẽ không lưu lại di chứng gì.”
Nghe nói có người quen, ông cụ lập tức mỉm cười gật đầu. Tình hình đất nước chính là như thế, quen và không quen là hai chuyện. Lúc này ông cụ yên tâm rồi, cơm tối ăn thịt đầu heo uống một ly rượu cùng con rể. Thấy trên bàn vừa có thịt vừa có há cảo thịt, nhìn con gái rất không tán đồng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây