Nói đến cha anh, Thẩm Hải Dương lập tức yên lặng. Anh theo mẹ lớn lên, chưa từng gặp cha. Trong ấn tượng mẹ đối với cha vô cùng oán hận, cuối đời nhận tiền của ông đoán chừng là suy nghĩ đến anh và Thẩm Huy, sợ hai cha con bọn anh không có tiền không ai chăm sóc.
“Mẹ anh...”
Anh muốn nói lại thôi, đầu óc Lý Hà vừa chuyển động đã đoán được anh băn khoăn cái gì: “Trước khi mẹ qua đời đã buông bỏ thứ không cần trước đây, chỉ cần hai cha con anh sống tốt, bà ấy dưới suối vàng cũng vui. Còn nói cha anh năm đó quả thực cũng không sai, chỉ có điều hai người không hợp ý.”
“Thật sao?”
“Thật.” Lý Hà mỉm cười: “Còn khuyên em đừng giận dỗi chồng, đừng bởi vì chuyện này tổn thương đến con cái.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây