Hai người nhìn nhau im lặng, trong ánh mắt ngập tràn phán xét. Thẩm Hải Dương thấy con trai lớn xuống, tay chân lưu loát cũng nấu một bát cho cậu.
“Huy Huy, ngơ ngẩn cái gì đó. Ngồi xuống ăn cùng với em trai đi.”
Thẩm Huy nhìn cha cực kỳ kinh ngạc, toàn thân không khống chế được mà run rẩy. Ôm bức ảnh của cha trong lòng bao nhiêu năm rồi, bây giờ cha chín chắn nho nhã hơn, nhưng đó chắc chắn là cha, sẽ không nhận lầm. Thấy Thẩm Hải Dương xoay người muốn vào bếp, cậu nhanh chóng lao lên trước ôm anh.
“Cha, cha ơi.”
Thẩm Hải Dương phát giác sự khác lạ của con trai, vươn tay vỗ tấm lưng đang run rẩy của cậu: “Làm sao vậy? Chẳng phải hôm qua vẫn tốt sao, nói với cha nghiên cứu thành công, hưng phấn tới mức mất ngủ. Hôm nay bị sao đây?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây