Sau khi làm hậu sự cho ông cụ vô cùng thuận lợi, tiễn người rời đi xong, trong nhà lập tức vắng vẻ. Tần Mộc rót nước chuẩn bị đi lấy thuốc, bỗng nhiên cô ấy ý thức rốt cuộc mỗi ngày không cần làm chuyện này đúng giờ nữa rồi.
Ông cụ đi rồi, cũng sẽ không bao giờ trở lại. Đưa tiễn cha mẹ chồng, bây giờ còn đưa tiễn ông cụ đối xử với cô ấy như một cô con gái, trong lòng cô ấy rất khó chịu.
Vòng tay trên tay là do ông cụ tặng, hàng năm ông ấy cho tiền lì xì nếu tích cóp từng tí một cùng nhau sẽ là một khoản thu nhập không nhỏ. Sau khi ông cụ qua đời thì luật sư công bố di chúc, ông để lại cho cô ấy một bộ ấm trà làm kỷ niệm. Bộ ấm trà là đồ cổ, giá trị không thể đếm được.
Lý Hà bước vào đưa tay vỗ vai cô ấy, sau khi cô ấy quay đầu lại thì nước mắt trào ra: “Sao nói đi là đi rồi.”
Lý Hà an ủi: “Nén đau thương. Chị cũng vậy tạm thời khó có thể chấp nhận được, chị bước vào đã nhìn hết tất cả, giống như sau đó ông cụ sẽ xuất hiện trên xích đu nói chuyện với chị.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây