Kiếp trước, Phương Trung Thành tổn thương cô, lúc đêm khuya thanh vắng, nhớ lại sẽ cảm thấy sau khi chết sẽ hỏa táng, rắc tro vào trong rừng núi là xong. Tư tưởng của người nông thôn vẫn là thổ táng. Sau khi cô chết không có chồng không có tổ mộ, sẽ không đến thế giới lột da tróc thịt này nữa.
Kiếp này gả cho anh, nhiều năm vợ chồng dắt tay nhau như vậy, làm gì anh cũng ở phía sau ủng hộ giúp đỡ cô. Xảy ra vấn đề sẽ cùng cô bàn bạc nghĩ cách, bọn trẻ có vấn đề tâm lý gì anh cũng sẽ kịp thời can dự. Hiện tại, anh phải vào phòng phẫu thuật, vừa nghĩ tới những nguy hiểm có thể xảy ra đó, cô đã lo lắng tới run người.
Nếu cuộc đời không còn anh thì sẽ thành một mảnh đen trắng. Cuộc đời không có sắc màu, sống còn có ý nghĩa gì.
“Nhất định phải cố lên, chúng ta cùng nhau tới, phải cùng nhau trở về. Nếu không trình độ ngoại ngữ của em không qua được kiểm tra an ninh.”
“Được, cùng nhau về nhà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây