Lúc cô vào nhà, gương mặt vẫn tức giận, Thẩm Hải Dương nghe thấy động tĩnh từ hậu viện đi ra. Vừa vào nhà đã nhìn thấy cô hung hăng ném áo khoác lên giường, gương mặt viết đầy chữ tôi rất tức giận.
“Làm sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói ấm áp của anh, Lý Hà lập tức thở dài một tiếng như phát tiết, vươn tay kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình. Cô ôm cánh tay anh, tựa đầu lên vai anh, lặng lẽ ngồi một lúc mới bắt đầu lên tiếng nói.
“Em muốn bồi dưỡng Họa Họa thành thục nữ, cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông, khiến cái tên khốn đó không với tới.”
“Phương Trung Thành lại tìm em.” Đây không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định, sau khi thấy cô gật đầu, anh mỉm cười xoa tóc cô, giống như trấn an đứa trẻ vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây