“Huy Huy rất hiểu chuyện, giảng lý lẽ với con con đều có thể nghe hiểu. Con cái trong gia đình xây dựng lại hạnh phúc, sợ cha mẹ thiên vị rất bình thường, đặc biệt anh là cha ruột, càng không thể tổn thương con.”
Thẩm Hải Dương cười siết chặt đôi tay, nhẹ nhàng ừm một tiếng. Ban đầu bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo anh sau một trận bệnh nặng, chỉ có thể sống cùng với một người phụ nữ nông thôn, khi đó anh không để ý, cảm thấy họ nông cạn. Bây giờ càng cảm thấy bản thân may mắn mới gặp được cô, cuộc sống gian nan nhưng có cô ở bên, trong lòng an ổn bình yên như thế, chỉ cảm thấy thời gian tươi đẹp.
“Hi vọng nước Mỹ nhanh chóng nghiên cứu ra phương pháp điều trị bệnh của anh, chúng ta xuất ngoại đi điều trị. Hải Dương, anh học ngoại ngữ như thế nào rồi? Kẻo chúng ta xuất ngoại không biết nói ngoại ngữ, không thể trao đổi với người ta.”
“Đang học, anh sẽ cố gắng học.”
“Thực ra em cũng nên học một chút. Nhưng căn bản không có thời gian, em còn chậm rất nhiều tiết ở lớp học đêm. May mà có thể học bù, đợi công xưởng đi vào nề nếp rồi em sẽ cố gắng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây