Phương Trung Thành bởi vì nhớ con trai, càng thêm mong Lý Hà nhanh chóng phá sản. Cô đã bán hết ba cửa hàng kèm theo hàng hóa rồi, nghe nói cha chồng cô đối mặt với thiếu hụt tài chính nghiêm trọng. Chỉ với chút tiền đó của cô đâu có đủ bù vào lỗ thủng lớn như thế, như muối bỏ biển, cứ đợi bị thiêu khô thôi.
Tới bây giờ, xưởng điện tử vẫn không có động tĩnh khác, người phụ nữ này kiên trì xây nhà xưởng lên làm gì, không có đồ trọng yếu, những thứ này chỉ là gạch vỡ ngói vụn mà thôi, không đáng bao nhiêu tiền.
Từ lần nhìn thấy con tính nhẩm, anh ta bắt đầu hễ rảnh rỗi lại tới nhà họ Thẩm. Trên đường đi phía sau Thẩm Hải Dương, nghe thấy con trai anh ta đọc thơ cổ trơn tru, mở miệng là đọc tuyệt cú, thơ bảy chữ cũng liên tiếp đọc không vấp.
Trời, sao con trai mình lại thông minh như vậy. Ban đầu là dây thần kinh bào bị chập vậy, nếu không lúc này cậu bé vẫn là con trai của Phương Trung Thành này. Không sao, đợi Lý Hà cùng đường, con trai anh ta vẫn là Phương Như Nhất.
Hai cha con ở phía trước vốn không phát hiện ra anh ta, trên đường rảnh rỗi Thẩm Hải Dương mỗi ngày đều dạy con đọc thơ. Trí nhớ của thằng bé tốt thật, cơ bản dạy một hai lần là có thể đọc lại rồi. Đứa trẻ thông minh như vậy mang tới cảm giác thành tựu và thích thú vô hạn cho người chăm sóc và dạy dỗ, anh đã cố ý mua rất nhiều sách để trong nhà, giống như sợ ngày nào đó dạy hết thì không còn gì dạy nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây