Vốn dĩ với thực lực của cô, thời kỳ này muốn làm được việc này hoàn toàn không thể. Nhưng Thẩm Diệu Tông làm vậy, cô đã có cơ hội. Cho dù chiếm cổ phần không quá nhiều, lợi nhuận đó cũng lớn hơn cô bán quần áo.
Năm ngoái cô chuyển hết tiền mình kiếm được và tiền còn dư lại khi chuẩn bị nhà cho ông cụ lúc trước thành hàng, tiền trong tay đã tăng lên gấp mấy lần. Nếu trước đây ông cụ nói như vậy, cô chỉ sẽ lắc đầu, ông ta không thiếu tiền, tiền của cô bỏ vào xưởng điện tử không đáng nhắc tới. Không thể chiếm được mánh lời này.
Nhưng bây giờ đã khác, ông cụ đối mặt với lỗ hổng tài chính, còn cần dựa vào người để giúp đỡ làm việc. Tìm đầu tư, cô cũng góp vốn, thời cơ này vừa hay đúng lúc.
Suy nghĩ khá lâu, chuyện xưởng điện tử phải làm, tuyệt đối không thể từ bỏ. Đất, giấy phép, cho phép sản xuất, có thân phận Hoa Kiều của ông cụ mới có thể phê duyệt suôn sẻ như vậy, nếu cứ từ bỏ như vậy thì rất lãng phí.
Về nhà đỡ ông cụ lên giường nghỉ ngơi, Tần Mộc ở hậu viện chăm sóc gần. Cô từ hậu viện đi ra, trong nhà còn có hai vợ chồng anh hai đang đợi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây