Lý Hà quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cô chưa kịp quay đầu lại thì một nụ hôn của anh rơi trên gò má cô. Mấy năm nay làm buôn bán vất vả, nhưng mỹ phẩm dưỡng da cô mua tốt, cho nên da dẻ giữ gìn rất tốt. Mềm mại, nhẵn mịn, còn có mùi thơm thoang thoảng.
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều cười ngượng ngùng. Lý Hà cộng tiền của mình và số tiền thuê nhà này lại với nhau, phát hiện còn thiếu một chút nữa mới đủ. Mấy đồng tiền như vậy không đáng mở miệng với ông cụ, cô rất có nguyên tắc không dùng khoản tiền của công, nghĩ cách khác giải quyết là được.
“Đúng rồi, hôm nay em đã nhìn thấy Mộ Dung Đan Linh. Cảnh sát đi qua, chớp mắt cái cô ta liền mất dạng.”
“Người này...” Thẩm Hải Dương lắc đầu: “Sự can đảm của cô ta và sự can đảm của em không giống nhau. Thôi đi, không biết nên nói cô ta như thế nào nữa.”
Hai vợ chồng đoán rốt cuộc Mộ Dung Đan Linh có phải làm chuyện gì đó phạm pháp không, chưa đến hai ngày đã gặp được cô ta và Chương Thu Hoa bày sạp bán vải vóc. Lý Hà cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, chạy xe nhanh chóng đi qua, không nghĩ chuyện hàng nhập lậu hay không nhập lậu gì cả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây