Nhìn kính chiếu hậu thấy bọn nhỏ đang cười, Lý Hà cũng mặt đầy ý cười. Lái xe ý mà, đó là việc quen tay thì sẽ giỏi. Chồng cô nói đúng, lái nhiều rồi thì tự nhiên cô sẽ lái giỏi.
Buổi tối trước khi ngủ, cô nghịch chìa khóa xe, nói: “Đồ ông cụ cho anh, hình như bây giờ đều là em được lợi.”
Nhà và cửa hàng đều đứng tên cô. Vì tính chất công việc của anh, chắc chắn không thể lái ô tô đi làm, ông cụ trực tiếp đưa xe cho cô. Ngân sách nuôi dạy con, tiền chữa bệnh của anh, ông cụ cũng đã chuẩn bị, hiện giờ cô không có bất kỳ nỗi lo nào cho sau này.
“Vợ chồng là một thể, của anh chính là của em.”
Cô cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đưa tay ôm eo chồng. “Ông cụ cố ý bảo Thẩm Diệu Tông ở lại quản lý nhà máy. Nếu không phải anh làm công việc này, liệu ông cụ có bồi dưỡng anh làm việc không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây